Một cơn gió lạnh buốt lặng lẽ thổi qua, thổi tan làn sương đen dày đặc xung quanh.

Trước mắt Tiết Mạn nhoáng lên một cái, đến khi cô nhìn rõ lại thì đã phát hiện người vừa mới đứng trước mặt nói chuyện với cô một giây trước thế mà đã biến mất trong nháy mắt rồi.

Cô đứng trơ trọi một mình trên con đường nhỏ, trước mặt chẳng còn bóng người nào, chỉ còn những tờ giấy tiền vàng rải đầy dưới đất.

Tất cả chuyện này quá đỗi quỷ dị, cứ như thể cô thực sự đang mắc kẹt trong một giấc mộng kỳ lạ vô lý đến mức chẳng thể nào lý giải nổi.

Thế nhưng những gì mà người phụ nữ kia nói ban nãy vẫn còn văng vẳng bên tai cô, tuyệt đối không thể nào là ảo giác được.

Cô ta nói, Tiết Mạn đã chết rồi.

Không thể nào — Tiết Mạn đã chết hay chưa, chính cô còn không biết hay sao?

Cô đều nhớ rành rọt tất cả những ký ức trước ngày hôm nay: Một tuần trước, trong nước bùng phát dịch cúm, công ty quyết định cho nhân viên làm việc tại nhà, Tiết Mạn vì vậy mà quay về quê tạm trú.

Cho đến bây giờ mà cô vẫn còn nhớ rõ, ngày cô trở về, cô uống hai viên thuốc say xe, ngồi taxi nửa tiếng, sau đó lại chuyển qua ngồi xe đường dài thêm hơn hai tiếng, ói đến mức trời đất quay cuồng mới đến được đầu thôn, bước xuống xe mà tay chân đều mềm nhũn.

Ba mẹ đã chờ sẵn ở đầu thôn, họ cực kỳ vui vẻ đón cô về nhà, còn làm hẳn một bàn cơm nhà thơm ngon ngào ngạt.

Thậm chí cô còn nhớ rõ khi cô đang tưới hoa trong sân thì thấy một con kiến bò ngang qua cánh hoa.

Suốt một tuần nay, ngoài thời gian làm việc trong phòng ngủ, cứ rảnh rỗi là cô lại đi dạo khắp thôn, nghe mấy cô mấy dì tám về biết bao thứ thú vị.

Cô còn kết thân với mấy con chó, ngày nào ra cửa cũng có một bầy chó con nhảy nhót đi theo bên cạnh cô, mẹ cô còn trêu là cô rằng cô đã trở thành “vua chó” rồi.

Cho đến tận lúc này, trí nhớ của Tiết Mạn chưa hề có một lỗ hổng nào.

Ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất mà cô vẫn còn nhớ rõ mồn một, tuyệt đối không thể có khả năng rằng cô đã chết được — một trăm phần trăm không thể.

So với việc tin rằng mình đã chết, Tiết Mạn thà tin rằng những người vừa rồi mới là người có vấn đề.

Bỗng dưng xuất hiện, sau đó lại biến mất một cách khó hiểu... Bọn họ mới không giống người sống á?

Tiết Mạn nheo mắt lại, đứng yên tại chỗ trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cô nhanh chóng bước về phía đầu thôn, ném túi rác trong tay vào cái thùng rác bằng sắt được đặt bên đường.

Thùng rác nằm ngay bên lề đường, mà con đường nhỏ này cũng kết thúc tại đó, phía trước đã bị làn sương đen dày đặc như một bức tường chặn lại, ngăn cản bước chân của Tiết Mạn.

Cô không nhìn lâu mà lập tức quay đầu chạy như bay.

Cô muốn đến nhà trưởng thôn — người phụ nữ kia nói là do trưởng thôn mời họ đến để trừ tà, vậy thì hẳn là cô có thể biết thêm chút gì đó ở chỗ ông ấy.

Nhà cửa ở quê không xây theo hàng lối như thành phố, ai xây nhà nấy. Nhà trưởng thôn nằm ở giữa thôn, muốn tới đó phải rẽ vào con đường nhỏ sát quốc lộ, quẹo thêm hai lần nữa rồi đi lên một con dốc nhỏ mới tới.

Tiết Mạn men theo con đường nhỏ gập ghềnh sáng rực dưới chân, bước nhanh về phía ngã rẽ mà lẽ ra phải dẫn đến nhà trưởng thôn trong ký ức.

Thế nhưng… nơi đó lại chẳng có gì cả.

Tại chỗ lẽ ra phải có một con đường, giờ đây chỉ còn là một màn sương đen dày đặc bao phủ, tựa như một cái vực sâu không đáy, chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái thôi cũng khiến người ta sinh ra cảm giác muốn lập tức lùi bước, tránh xa ra khỏi đó.

Tiết Mạn nhíu mày, khẽ ngồi xổm xuống, đưa tay ra thử chạm vào làn sương đen ấy, nhưng thứ mà cô chạm vào được chỉ là một khoảng hư vô.

Rõ ràng nơi này phải có một con đường, vậy mà nó đã biến mất.

Cô chầm chậm đứng dậy, đôi mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm về hướng ấy, chỉ hận không thể nhìn xuyên qua màn sương này mà trông thấy được nhà trưởng thôn ở phía sau.

Thế nhưng, tất nhiên là chẳng có gì cả.

Trong lòng Tiết Mạn dâng lên một nỗi bất an khó hiểu, cô giơ tay lên, mạnh mẽ xoa xoa mặt mình, thở dài một hơi rồi xoay người, tiếp tục đi theo con đường đang phát sáng này.

Nếu đã không còn con đường nào khác… vậy thì cứ đi hết con đường này đã.

Suốt dọc đường, những ngôi nhà im lìm đứng sừng sững ở hai bên đường, cửa sổ tối om giống như đôi mắt của quái vật, tràn đầy ác ý dõi theo từng bước chân của Tiết Mạn.

Khu vực giữa các căn nhà và con đường nhỏ đều chìm trong lớp sương đen dày đặc, điều này khiến cho việc dù cô có muốn tiến lên trước để gõ cửa những ngôi nhà ấy cũng không được.

Cô nhíu mày, nhặt một hòn đá nhỏ ném vào vùng sương đen bên cạnh, viên đá vừa rơi vào đấy liền im bặt, không có bất kỳ tiếng động nào.

Sau lưng Tiết Mạn chợt lạnh toát, cô không kiềm được phải lùi lại một bước, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm vào nơi đó một lúc lâu, sau đó cô tăng tốc, chạy băng băng về phía trước dọc theo con đường nhỏ.

Đến cuối đường.

Cô khó hiểu dừng chân lại.

Con đường này đột ngột bị cắt đứt, đoạn cuối cùng của con đường này cũng như hai bên, đều bị màn sương mù dày đặc bao phủ, khiến cô hoàn toàn không dám bước thêm một bước nào nữa.

Dường như, nơi duy nhất mà bây giờ Tiết Mạn có thể đến được chỉ còn lại con đường nhỏ phát sáng này và ngôi nhà của chính mình.

Cô đã đi hết từ đầu đến cuối đoạn đường, mà ở cả hai đầu đều không có lối ra.

Xem ra… Hiện giờ cô chỉ còn cách quay trở về căn nhà quỷ dị kia mà thôi.

Tiết Mạn chẳng hề muốn quay lại đấy chút nào, nhưng nếu đó là con đường sống duy nhất thì dù có phải cắn răng chịu đựng, cô cũng phải làm.

Chẳng mấy chốc, ngôi nhà quen thuộc đã hiện ra ngay trước mắt.

Cô đứng trước cổng, hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí mà đẩy cánh cổng đang khép hờ ra bước vào.

Đi ngang qua khoảng sân trước đầy những đóa hồng nguyệt quý đen ngòm, Tiết Mạn dừng lại trước cánh cửa nhà đang đóng chặt, cô lấy hết can đảm, giơ tay gõ cửa.

Trong nhà nhanh chóng vang lên tiếng bước chân, “cạch” một tiếng, cánh cửa sắt nặng nề được mở ra, gương mặt với nụ cười dịu dàng của mẹ cô hiện ra.

“Mạn Mạn về rồi à,” Mẹ cô nghiêng người tránh ra, hạ giọng nói: “Trong nhà có mấy vị khách, nói là sinh viên đại học đến thôn mình để thu thập tư liệu…”

Trong lúc bà nói, Tiết Mạn đã nhìn thấy những người xa lạ trong phòng khách kia — đó cũng chính là sáu người mà cô đã gặp ngoài kia.

Họ đứng trước cái tủ đựng đồ kia với thần sắc khác thường, có người đang nhìn di ảnh, có người thì chăm chú quan sát hai người giấy bên cạnh, ai nấy đều đang thì thầm to nhỏ điều gì đó.

“Đừng có đứng ngây ra đó, mau vào nhà đi.”

Mẹ cô đưa tay kéo nhẹ cô một cái, ngay khoảnh khắc dạ thịt chạm vào nhau, một cơn lạnh buốt thấu xương truyền tới khiến lông tơ khắp cả người Tiết Mạn Đều dựng đứng, cô không khống chế được mà rùng mình một cái.

Cô mím môi, bước chân vào phòng khách.

Cánh cửa sau lưng đồng thời cũng nhẹ nhàng khép lại, sáu người kia đồng loạt quay đầu lại, dùng ánh mắt khác nhau nhìn về phía Tiết Mạn.

“Đây là con gái dì, Tiết Mạn, là một biên tập viên của một trang web tiểu thuyết rất nổi tiếng đấy!” Mẹ cô giới thiệu cô với sáu người kia bằng giọng điệu và dáng vẻ cực kỳ tự hào.

“À… chào cô.” Người phụ nữ từng nói chuyện với Tiết Mạn khi nãy vẫn là người lên tiếng đầu tiên.

Trên mặt cô ấy là một nụ cười gượng gạo: “Tôi tên Hà Nguyệt, tôi với năm người này đều là thành viên câu lạc bộ nhiếp ảnh ở trường, lần này trường tôi tổ chức cuộc thi về nhiếp ảnh nên bọn tôi mới bàn nhau tới vùng quê gần đây để tìm cảm hứng…”

Hoàn toàn khác với lời giải thích lần trước.

Nhưng nhìn biểu cảm của cô ấy, rõ ràng là đang căng da đầu nói dối.

Tiết Mạn cũng không vạch trần cô ấy, cô chỉ mỉm cười gật đầu nói: “Chào mọi người, mọi người đừng khách sáo quá, người đến chính là khách, mọi người cứ tự nhiên nhé.”

“Cạch—” ( app TYT - tytnovel )

Cánh cửa bếp bị đẩy ra, ba cô bưng một chiếc thau sứ to tướng cẩn thận đi ra.

Ông cười tươi đặt đồ lên bàn ăn, nói với mọi người: “Vừa hay hôm nay là sinh nhật của Mạn Mạn nhà chú, trong nhà có làm mấy món, nếu mọi người không chê thì mọi người cùng ăn với nhà chú một bữa nhé?”

“Không…”

“Được chứ ạ!” Hà Nguyệt lập tức chen lời, cắt ngang câu từ chối của anh chàng đeo kính.

Cô không hài lòng liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó cười nói: “Chúc mừng sinh nhật chị Mạn! Tiếc là bọn em cũng không mang cái gì thích hợp để làm quà cả… hay là chút nữa em chụp cho nhà mình một tấm ảnh gia đình nhé?”

“Ha ha, vậy thì tuyệt quá rồi! Cũng đã nhiều năm rồi mà nhà chú chưa chụp ảnh gia đình, thật sự cảm ơn cháu nhiều lắm!”

Ba cô lắc lắc bàn tay bị thau sứ làm bỏng, nói xong lại tiếp tục quay vào bếp bưng món ăn khác ra.

Trên bàn đã có mấy món ăn được bày ra, tất cả đều được đậy kín bằng nắp nên không thể nhìn ra được là món gì, nhưng xung quanh lại tràn ngập một mùi thơm nồng nặc kỳ lạ khiến người ta thèm thuồng đến chảy nước miếng.

“Mọi người ngồi xuống đi, sắp đến giờ ăn cơm rồi!” Mẹ cô chỉ vào mấy cái ghế bên cạnh bàn ăn rồi cũng đi vào bếp phụ giúp dọn món.

Tiết Mạn không nhịn được, lại hỏi thêm một câu: “Mẹ ơi, Tiết Châu đâu rồi ạ? Mình không đợi em ấy về ăn cơm sao?”

Dù cho tình cảnh hiện tại có kỳ quái đến đâu, cô vẫn không thể không lo cho người thân của mình, nhất là... cậu em trai đã chết thảm trong giấc mơ của cô.

Mẹ cô đi tới cửa bếp thì khựng lại một chút, sau đó quay đầu nói: “Nó có gọi điện về nói là mình sẽ ăn trưa ở nhà bạn, chắc là đang chuẩn bị món quà gì đó cho con rồi, mình không cần phải chờ nó.”

Dự cảm chẳng lành trong lòng Tiết Mạn càng lúc càng rõ rệt, cô khó khăn đáp lại một câu: “Dạ…”

Mẹ cô bước vào bếp.

Trong phòng khách, một chàng trai trẻ có dáng người gầy gò lén liếc nhìn Tiết Mạn, hạ thấp giọng hỏi Hà Nguyệt bên cạnh: “Chị Hà, không thể nhìn rõ gương mặt trong di ảnh được, điều này có phải... có nghĩa là con ma trong đó đã chạy ra ngoài rồi không, chẳng lẽ bây giờ chúng ta phải nhét nó trở về?”

Có vẻ như anh ta nghĩ rằng giọng nói của mình đã rất nhỏ, thế nhưng Tiết Mạn lại nghe được một cách rõ ràng, không hề nghe sót một chữ nào.

Hà Nguyệt nhanh chóng liếc sang Tiết Mạn, không đáp lời, chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Một cô gái khác trông xinh đẹp như búp bê cũng hỏi nhỏ: “Chị Hà, chúng ta thật sự phải ăn bữa cơm này sao? Em thấy hai vợ chồng này trông chẳng bình thường chút nào, đồ ăn do họ nấu liệu có ăn được không?”

Hà Nguyệt hạ thấp giọng đến mức gần như không thể nghe thấy, đáp: “Lát nữa mọi người hãy tùy cơ ứng biến, cứ nhìn tình hình đã, phó bản vừa mới bắt đầu, cốt truyện còn chưa khởi động, không ăn chắc là cũng không sao.”

Cuối cùng thì Tiết Mạn cũng cảm thấy có điều bất thường —

Rõ ràng Hà Nguyệt nói nhỏ đến mức gần như chỉ còn tiếng thở, vậy mà cô lại có thể nghe rõ từng câu từng chữ một!

Hóa ra, không phải là do họ tưởng rằng mình đã nói nhỏ... mà là thính lực của cô đã trở nên nhạy bén một cách bất thường.

Cánh cửa bếp lại một lần nữa được mở ra, ba mẹ cô lần lượt bưng đồ ăn đi ra.

Trên chiếc bàn ăn hình chữ nhật đã được bày kín bằng những chiếc dĩa lớn nhỏ và thố canh đủ loại, các loại mùi hương đậm đà hòa quyện vào nhau, chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Chín người ngồi vây quanh thành một vòng tròn, có phần hơi chật chội.

Sáu người kia trông đều không được thoải mái, dường như họ cũng chẳng thân thiết gì với nhau, chỉ cần vô tình chạm vào đối phương là liền theo phản xạ nói xin lỗi.

“Mọi người thông cảm nhé, cái bàn này hơi nhỏ một chút, mọi người chịu khó ngồi tạm nha.”

Mẹ cô đứng bên bàn vừa cười vừa nói, vừa từ từ mở từng cái nắp đậy món ăn ra.

Mùi hương càng lúc càng nồng, mang theo hơi nóng phả vào mặt, thế nhưng Tiết Mạn lại không tài nào có được một chút cảm giác thèm ăn nào.

Cô trơ mắt nhìn từng món ăn dần lộ diện —

Ớt xào với những đốt ngón tay bị chặt thành từng khúc, trong món thịt kho tàu không rõ là thịt gì ấy còn lẫn cả hai con mắt người bên trong, một đĩa đầy những con gián loại lớn phổ biến ở miền Nam trộn, còn có cả...

Một đĩa đầu chuột kho vẫn còn nguyên lông chưa được làm sạch.

Những cái đầu chuột màu đen to hơn đầu ngón tay cái một chút, chết không nhắm mắt, nằm ngay ngắn trong chiếc đĩa sứ trắng, từng con mắt đen thẫm như đang lạnh lùng dõi theo những người đang ngồi quanh bàn ăn.

Khi chiếc nắp đậy cái tô lớn nhất được nhấc lên, Tiết Mạn cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ khi thấy bên trong là cái đầu của em trai cô đã bị ninh đến nát nhừ.

“Ăn đi, mọi người đừng ngại nhé! Cứ tự nhiên như đang ở nhà!” Mẹ cô ngồi xuống, nhiệt tình mời gọi, còn tự múc cho mình một chén canh đầu người.

Tiết Mạn vẫn thản nhiên ngồi đó, không nhúc nhích, trơ mắt nhìn Hà Nguyệt bên cạnh cầm đũa, gắp lấy một cái đầu chuột.

Cô cắn một miếng, đem phần da thịt vẫn còn lông ấy nhai trong miệng, sau đó mỉm cười khen ngợi: “Dì à, cổ vịt mà dì kho ngon quá trời!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play