- A a a!
Tả Tinh Vĩ gào lên khi mở cửa phòng ký túc xá, hét lớn với ba người đang ngồi trong phòng, hai người mặt mày ngơ ngác, người còn lại thì bình tĩnh: - Tôi thoát ế rồi! Tôi có người yêu rồi!
Dạo trước Tả Tinh Vĩ đang theo đuổi một cô gái, mọi người trong phòng ai cũng biết, bây giờ cuối cùng cũng được như mong muốn, Bạch Tử Ngưng cũng mừng cho cậu ấy.
Tuy không chung ngành nhưng Bạch Tử Ngưng rất có thiện cảm với cậu ấy, bởi vì ngoài mặt Tả Tinh Vĩ nói nhiều vô tư, nhưng lúc chăm sóc người ta lại vô cùng tỉ mỉ.
Vào một ngày nọ của học kỳ một năm nhất, vì không xem dự báo thời tiết nên Bạch Tử Ngưng ăn mặc hơi phong phanh, thứ năm cậu đã cảm thấy không ổn, nghĩ rằng ngủ một giấc là sẽ khỏe thôi, ai ngờ trưa thứ sáu sau khi tan học thì sốt cao.
Lúc đó Thái Dụ bị kêu đi tham gia hoạt động ở câu lạc bộ, trong phòng không có ai, Bạch Tử Ngưng nằm trên giường một mình, đầu chóng mặt chân mất sức, cơ thể đổ mồ hôi. Cậu định gọi điện cho bạn nhờ mua thuốc, nhưng ngay cả cầm điện thoại cũng chẳng có sức.
Không biết đã nằm mê man trên giường bao lâu, đèn trong ký túc xá sáng lên, có người đi vào. Bạch Tử Ngưng gõ thanh sắt bên thành giường bằng chút sức lực còn lại, giọng khản đặc kêu: - Nước...
Lúc này có người đến gần, cậu cảm nhận có một bàn tay to rộng lành lạnh áp lên trán mình, nhiệt độ này khiến cậu cảm thấy dễ chịu, không kìm được mà dụi qua dụi lại.
- Bạch Tử Ngưng, cậu sốt rồi, bây giờ tôi đưa cậu đến phòng y tế.
Trong cơn mê man, cậu nghe đối phương nói như vậy.
- Không cần, uống thuốc.
Vì cổ họng bị đau nên lời nói của Bạch Tử Ngưng đứt quãng.
Tiếp đó đối phương giúp cậu một loạt việc như đo nhiệt độ, lau mồ hôi, đút thuốc, đút nước, Bạch Tử Ngưng chỉ có ấn tượng mơ hồ.
Bởi vì cơ thể ra mồ hôi nên làm ướt hết quần áo, thậm chí đối phương còn chu đáo tìm một bộ đồ ngủ mới trong tủ đồ của cậu để thay cho cậu.
Bạch Tử Ngưng không còn chút sức lực nào, cộng thêm việc một chiếc giường chứa hai đứa con trai thực sự quá chật chội, vì vậy quá trình thay đồ kéo dài rất lâu.
Trước hết đối phương cởi bộ đồ ngủ cotton cũ ra cho cậu, sau đó lấy khăn ấm lau mồ hôi trên người rồi mới mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ mới tinh cho cậu.
Theo những động tác nâng tay hay đỡ vai cậu của đối phương, Bạch Tử Ngưng cố gắng hết sức mở mắt để nhìn rõ xem là ai tốt bụng như vậy, nhưng vì sốt lâu quá nên trước mắt cậu trắng xóa một mảng, nhìn cái gì cũng như cách một lớp sương mù.
Cuối cùng, cậu nghe đối phương nói: - Cậu ngủ một lát đi, chút nữa nếu chưa hạ sốt thì phải đến phòng y tế.
Rất nhanh cậu đã gối đầu lên lời dặn dò này mà yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Khi thức dậy, Bạch Tử Ngưng đã thấy đỡ hơn nhiều, cậu đang mặc bộ đồ ngủ mới tinh sạch sẽ và mát mẻ, cảm giác nhớp nháp trên người đã biến mất, tuy đầu vẫn hơi khó chịu nhưng không còn chóng mặt nữa. Cậu ngồi dậy nhìn xuống dưới giường, trong phòng chỉ có Tả Tinh Vĩ đang ngồi chơi điện thoại.
Lúc nãy là Tả Tinh Vĩ chăm sóc mình suốt đó ư? Thiện cảm của Bạch Tử Ngưng đối với cậu ấy lập tức tăng vọt, chu đáo lại còn tỉ mỉ, sẵn lòng giúp đỡ người khác, đúng là bạn cùng phòng tuyệt vời của Trung Quốc ngày nay.
Giọng Bạch Tử Ngưng vẫn còn hơi khàn: - Ông bạn, cảm ơn cậu nha.
- Tiểu Bạch cậu dậy rồi, đỡ hơn chút nào chưa?
Tả Tinh Vĩ quan tâm hỏi.
- Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu nhiều, nếu không phải...
Cậu nói rồi lại ho khan, Tả Tinh Vĩ thấy vậy bèn vội vàng chạy tới bưng ly nước ấm trên bàn Bạch Tử Ngưng đưa cho cậu: - Cậu đừng nói nữa, mau nghỉ ngơi cho khỏe đi, có chuyện gì thì đợi anh Chu về rồi nói. ( truyện trên app T•Y•T )
Tại sao phải đợi Chúc Thời Chu về? Bạch Tử Ngưng không hiểu, nhưng lúc này cậu cũng không còn sức đâu để suy nghĩ nhiều, uống nước xong bèn nằm xuống ngay.
Một lúc sau, cửa ký túc xá mở ra, Chúc Thời Chu xách hai hộp cháo trở về.
Cậu ấy mở nắp hộp cháo rồi khuấy vài cái, sau đó đi tới mép giường Bạch Tử Ngưng, thấy người nọ đang mở mắt tròn xoe, giọng bèn dịu dàng hẳn: - Thức rồi? Vậy ngồi dậy ăn cháo được không?
- Được.
Bạch Tử Ngưng chống người ngồi thẳng dậy, nhận lấy hộp cháo rồi thuận miệng hỏi: - Là Tả Tinh Vĩ nhờ cậu mua à?
Nếu không thì cậu rất khó giải thích tại sao Chúc Thời Chu lại mua cháo cho mình, thậm chí còn nói chuyện với mình bằng giọng điệu có thể gọi là dịu dàng, chắc Tả Tinh Vĩ đã nói cho cậu ấy biết chuyện mình bị bệnh.
Nào ngờ nửa ngày trời mà Chúc Thời Chu không hề đáp lại, Bạch Tử Ngưng thổi vài cái rồi ăn muỗng cháo đầu tiên, cậu nhìn người bên cạnh, không hiểu sao vẻ mặt của Chúc Thời Chu đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, là kiểu biểu cảm vừa giận nhưng cũng vừa bất đắc dĩ. Bạch Tử Ngưng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngay khi Bạch Tử Ngưng nhìn cậu ấy, Chúc Thời Chu bèn quay mặt đi, trở về chỗ của mình.
- Ăn cháo được tức là sắp khỏi bệnh rồi, mau khỏe lại đi, đừng làm phiền người ta phải chăm sóc cậu mãi.
Giọng điệu lạnh lùng đến mức nhiệt độ trong ký túc xá như cũng giảm xuống mấy độ.
Sao người này lật mặt còn nhanh hơn lật sách vậy? Bạch Tử Ngưng chậm rãi ăn cháo, nghĩ đến đủ kiểu thái độ lạnh lùng và những hành động nhắm vào cậu trước đây của Chúc Thời Chu, càng nghĩ càng thấy tức, không nhịn được mà bật lại: - Làm phiền cậu à? Ồ đúng rồi, cảm ơn hộp cháo của cậu, tôi chuyển tiền cho cậu ngay đây. Với lại lúc nãy là Tả Tinh Vĩ chăm sóc tôi mà, tôi cũng đâu…
Lúc này Tả Tinh Vĩ cắt ngang lời cậu: - Không phải, Tiểu Bạch, tối nay là… á!
Giọng cậu ấy đột nhiên thay đổi, như thể bất cẩn va vào đâu đó, vài giây sau mới nói tiếp: - Ý tôi là, mọi người ở chung một ký túc xá nên không cần khách sáo đâu, chuyện nhỏ thôi mà, chuyện nhỏ thôi.
Sau đó Bạch Tử Ngưng đã mời Tả Tinh Vĩ ăn cơm, gọi cả Thái Dụ đi chung nữa, trong bữa ăn nói chuyện gì cũng vui vẻ hết, nhưng chỉ cần Bạch Tử Ngưng nhắc đến việc cảm ơn cậu ấy đã chăm sóc mình lúc bị bệnh là Tả Tinh Vĩ lại tỏ vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng rồi cụng ly với cậu.
Sau khi Tả Tinh Vĩ thông báo tin vui mình có người yêu, Thái Dụ và Bạch Tử Ngưng hưởng ứng bằng những tiếng trầm trồ ngạc nhiên. Thái Dụ hỏi: - Đúng rồi, lần trước cậu nói bạn gái cậu ở khoa nào ấy nhỉ?
Tả Tinh Vĩ lập tức hăng hái, lôi ảnh trong điện thoại ra cho cậu ấy xem, sau đó giới thiệu chi tiết về bạn gái mình. Có lẽ đang lúc vui vẻ, cậu ấy hỏi Thái Dụ có thích bạn nữ nào không. Thái Dụ ngẩn ra, một lúc lâu sau mới ấp a ấp úng nói là có.
Tả Tinh Vĩ cười mấy tiếng, không trêu chọc Thái Dụ đang đỏ mặt nữa mà dời mắt sang Chúc Thời Chu đang ngồi trên ghế có vẻ như không mấy hứng thú tham gia cuộc trò chuyện: - Ê anh Chu, cậu thích kiểu con gái như thế nào?
Chúc Thời Chu quay đầu, mày nhíu lại, ngón tay để trên mép ghế gõ xuống một cách bâng quơ như thể đang suy nghĩ.
Ngay khi Tả Tinh Vĩ nghĩ rằng cậu ấy sẽ không trả lời câu hỏi này thì cậu ấy bỗng lên tiếng: - Da trắng, chân thon và thẳng.
Cái gì? Lần này đến lượt Bạch Tử Ngưng nhíu mày, cái này cũng được coi là một gu hả? Nói cũng như không.
Cậu thầm nói một tiếng nhạt nhẽo rồi dời mắt.