Khi Bạch Tử Ngưng và Thái Dụ trở về phòng 206, Thái Dụ tinh mắt nhận ra màn giường của giường số ba đã kéo lại.
Cậu ấy quay đầu chỉ về phía đó với Bạch Tử Ngưng, ra hiệu nhỏ tiếng xíu. Bạch Tử Ngưng mỉm cười gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Một giây sau cậu ném hai cuốn sách dày cộp đang cầm lên bàn mình, ngả người ngồi xuống ghế trong tư thế xiêu vẹo, thở dài một hơi: - Trời hôm nay nắng gắt ghê luôn! Chắc vài hôm nữa phải mặc áo tay ngắn thôi.
Giọng vang đến nỗi Thái Dụ bắt đầu nghi ngờ bản thân, Bạch Tử Ngưng vừa gật đầu với mình lúc nãy có phải là ảo giác do học tiết vật lý đại cương quá nhiều hay không?
Cậu ấy rón rén đi tới rồi đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu "suỵt", vội chặn câu tiếp theo của Bạch Tử Ngưng.
Bạch Tử Ngưng nhìn cậu ấy một cái, không hề đáp lại, sau đó mở tủ quần áo của mình, cánh cửa tủ bằng sắt va vào cầu thang sắt nên phát ra tiếng điếc tai.
Đúng lúc này, trên giường số ba có tiếng trở mình, sau đó soạt một tiếng, màn giường bị kéo ra.
Một khuôn mặt đẹp trai xuất hiện phía sau tấm màn, cậu trai có sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại, có lẽ vì bị đánh thức nên mặt mày đanh lại trông có vẻ hung dữ.
Ánh mắt cậu ấy nhìn chằm chằm một chỗ nào đó dưới giường, tỉnh táo đến mức nếu không phải có một dúm tóc vểnh lên thì khó mà tin rằng đây là ánh mắt vừa mới ngủ dậy.
Bạch Tử Ngưng khom lưng bước ra khỏi ngăn tủ, ngẩng đầu nhìn người trên giường số ba rồi ái chà một tiếng, vẻ mặt giật mình.
- Xin lỗi nha ông bạn, không biết cậu đang ở ký túc xá luôn ấy.
Nhưng trong lời nói lại chẳng thấy áy náy chút nào.
Cậu cố tình đánh thức cậu ấy.
Thái Dụ thầm kêu một tiếng ông cố ơi, vội vàng hòa giải: - Anh Chu, tôi nhớ chiều nay cậu có tiết mà, cậu không đi học hả?
Cậu trai được gọi là anh Chu ừ một tiếng, xoay người xuống giường, lê dép đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Cả quá trình không buồn nhìn Bạch Tử Ngưng một cái.
Khi cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại, Bạch Tử Ngưng lườm một cái trông rõ, lại ra vẻ.
- Cậu đừng có gây sự nữa, tụi mình mới học năm nhất học kỳ hai thôi, còn phải ở chung hơn ba năm nữa đó, cậu đừng có lúc nào cũng chọc tức cậu ấy.
Thái Dụ nhìn dáng dấp có phần mảnh khảnh của Bạch Tử Ngưng, nuốt câu "Nếu mà đánh thật thì cậu không phải đối thủ của cậu ấy đâu” xuống bụng. Nếu cậu ấy dám nói câu này, Bạch Tử Ngưng sẽ là người đầu tiên nhảy dựng lên đánh cậu ấy.
Nói về hai người thì lúc mới nhập học cũng không đến nỗi thế này, tuy không thân thiết nhưng cũng xem như có quen biết, gặp mặt ngoài đường cũng sẽ chào hỏi một tiếng, không biết bắt đầu từ lúc nào lại trở nên đối chọi gay gắt.
Nói đối chọi gay gắt cũng không hẳn là đúng, chủ yếu là Bạch Tử Ngưng cứ đơn phương khiêu khích, còn phần lớn thời gian Chúc Thời Chu sẽ phớt lờ, trái lại khiến Bạch Tử Ngưng càng tức nổ phổi.
Thái Dụ cũng không hiểu, bình thường Bạch Tử Ngưng là người dễ tính lắm, với ai cũng cười he he, rốt cuộc Chúc Thời Chu đã chọc giận cậu như thế nào.
Cậu ấy từng hỏi rất nhiều lần, cũng từng khuyên can, nhưng câu trả lời nhận được chỉ là “Nhìn cậu ta không ưa”. Còn không ưa chỗ nào thì Bạch Tử Ngưng ấp úng nửa ngày rồi bực bội đập bàn, hét lớn: - Tóm lại là chỗ nào cũng thấy ghét, toàn thân Chúc Thời Chu từ sợi tóc cho đến gót chân, không có chỗ nào tôi nhìn thấy ưa hết.
Câu nói hùng hồn đó vừa dứt, cửa nhà vệ sinh mở ra, Chúc Thời Chu bước ra từ bên trong, hai người trong ký túc xá nhìn nhau sững sờ.
Có điều lúc đó Chúc (Zhù) Thời Chu đang đeo tai nghe nên không biết cậu ấy nghe thấy hay không.
Tuy nhiên, xét thấy thái độ không gây sự sau đó thì chắc là không nghe được.
·
Ký túc xá của đại học A được chia theo thứ tự chữ cái đầu trong tên của sinh viên. Tên của Bạch (Bái) Tử Ngưng bắt đầu bằng chữ B, Thái (Cài) Dụ là C, theo lý thì nên được xếp chung ký túc xá với các bạn họ Trần (Chén), hoặc họ Tào (Cáo) mới đúng.
Nhưng không may, chuyên ngành kỹ thuật phần mềm của khoa máy tính bên cạnh xếp đến cuối chỉ còn lại hai sinh viên họ Z. Thế là được xếp chung vào một ký túc xá với hai người đầu tiên trong danh sách chuyên ngành của Bạch Tử Ngưng.
Trương Vương Lý Triệu, trong các họ thường gặp của Bách Gia Tính thì họ bắt đầu bằng Z đã chiếm hai là Trương (Zhang) và Triệu (Zhao), vậy mà trong hai lớp kỹ thuật phần mềm lại không có lấy một người họ Trương hay Triệu, Bạch Tử Ngưng cảm thấy chuyện này thật phi khoa học.
Lúc nhập học, Bạch Tử Ngưng là người cuối cùng đến ký túc xá, ba người còn lại đã chọn giường xong hết rồi, để lại giường số bốn cho cậu. Nhưng ký túc xá ở khu này của đại học A còn rất mới, là kiểu giường ở trên bàn học ở dưới, không có gì khác nhau. Cậu nhiệt tình chào hỏi ba bạn cùng phòng, qua cuộc trò chuyện thì biết mình và Thái Dụ học chung ngành. ( app truyện TᎽT )
Thực ra trong ba người, người đầu tiên Bạch Tử Ngưng để ý là Chúc Thời Chu, vì cậu ấy rất đẹp trai, còn cao nữa, ước chừng ít nhất cũng phải 1m85.
Nhưng so với Thái Dụ nhiệt tình và Tả (Zuǒ) Tinh Vĩ nói nhiều thì cậu ấy có vẻ kiệm lời quá, chỉ nói tên mình rồi thôi, trên mặt cũng không có biểu cảm gì. Đây là một trai đẹp lạnh lùng, Bạch Tử Ngưng thầm nghĩ.
Cậu đặt tấm nệm mới mua lên mép giường rồi ngồi xổm bắt đầu sắp xếp đồ đạc, kết quả là để đồ không vững, ngay khi sắp rơi xuống, Chúc Thời Chu ở giường số ba bên cạnh đã nhanh hơn một bước nhích đến bên cậu, vươn cánh tay chặn tấm nệm sắp rơi xuống.
Bạch Tử Ngưng cảm ơn nói: - Cảm ơn nha bạn Chúc.
Cậu ấy ừ một tiếng rồi tiếp tục sắp xếp quần áo của mình.
Tuy rằng là một trai đẹp mặt lạnh, nhưng cũng khá nhiệt tình ấy chứ, thiện cảm của Bạch Tử Ngưng đối với cậu ấy lại tăng thêm một bậc.
Nhưng rất nhanh Bạch Tử Ngưng đã không còn nghĩ vậy. Bởi vì sự giúp đỡ hôm đó giống như sao băng trăm năm mới gặp, đột ngột xuất hiện, xinh đẹp sững sờ trong phút chốc rồi biến mất không dấu vết.
Sau này mỗi khi cậu mở lời hay hỏi chuyện Chúc Thời Chu, không bị phớt lờ thì cũng bị đáp lại một cách lạnh nhạt.
Bạch Tử Ngưng không thích dùng nhiệt tình đổi lấy sự phũ phàng, sau vài lần như vậy thì cũng bỏ luôn ý định kết bạn, gần như không nói chuyện với Chúc Thời Chu trong ký túc xá nữa.
Nhưng thực sự kết thù với Chúc Thời Chu thì phải ngược dòng về cuối tháng đầu sau khi nhập học.
Trưa hôm đó căng tin rất đông người, vô cùng chen chúc, sau khi xếp hàng mua cơm xong, Bạch Tử Ngưng và Thái Dụ khó khăn đi tìm chỗ ngồi. Thái Dụ tinh mắt thấy có hai chỗ trống ở gần đó, bèn nói với cậu một tiếng rồi qua đó giữ chỗ trước.
Sau đó Bạch Tử Ngưng trơ mắt nhìn một nam sinh viên chen tới chỗ Thái Dụ, giây tiếp theo ngay khi Thái Dụ đặt khay cơm lên bàn, cậu ta cố tình làm đổ dĩa thức ăn đang cầm lên người Thái Dụ.
Tiếng hét của bạn học vang lên bên cạnh, Bạch Tử Ngưng vội vàng chạy tới, vừa đưa giấy cho Thái Dụ vừa chất vấn nam sinh viên kia: - Cậu làm gì vậy?
Nam sinh viên kia trông gầy gò, chỉ được cái cao nhòng, nom như một cây trúc đen, cậu ta cợt nhả nói: - Ngại quá bạn học, đông người quá nên cầm không vững, hay cậu về thay đồ trước đi?
Vừa nói vừa đặt chén của mình lên bàn.
Thái Dụ cũng đang có ý đó, nhưng Bạch Tử Ngưng không nhúc nhích, vẫn trừng cậu ta: - Chỉ một câu ngại quá là xong à? Bát canh nóng thế còn cầm vững được mà dĩa đồ ăn lại cầm không vững.
Thái Dụ là người hiền lành, luôn có thái độ một điều nhịn chín điều lành, ghé vào tai Bạch Tử Ngưng nói nhỏ: - Thôi bỏ đi, chắc cậu ta cũng không cố ý đâu.
Sao lại không cố ý? Mắt mọc trên đỉnh đầu à? Cậu đứng bên kia thấy rành rành đối phương muốn chiếm chỗ trống này.
- Vậy cậu muốn sao?
Nam sinh viên kia cười khinh bỉ.
- Báo cảnh sát bắt tôi đi.
- Mong cậu xin lỗi một cách nghiêm túc vì hành vi của mình, với lại lần sau đừng giành chỗ bằng thủ đoạn hèn hạ như vậy nữa, có mỗi cái chỗ ngồi thôi, không biết còn tưởng cậu không ngồi chỗ này thì ăn không vô ấy.
Vẻ mặt Bạch Tử Ngưng vô cùng nghiêm túc.
- Chút chuyện vặt mà tới mức này hả? Đừng có chiếm lý mà không buông tha người ta.
Bị nói trúng tim đen, nam sinh viên kia hơi tức giận.
Bạch Tử Ngưng lớn giọng hơn: - Mời cậu xin lỗi.
Lúc này xung quanh đã có một đám đông nhỏ đứng xem, người đi ngang qua cũng xì xào bàn tán, có lẽ nam sinh viên kia cảm thấy bị mất mặt nên vươn tay định đẩy Bạch Tử Ngưng, nhưng còn chưa đụng vào đã bị một bàn tay vươn ra từ bên cạnh giữ chặt.
Bạch Tử Ngưng bèn thấy nam sinh viên kia á một tiếng, vẻ mặt chuyển từ tức giận sang đau đớn, sau đó bị chủ nhân của bàn tay kéo ngược lại, lảo đảo lùi về sau vài bước.
Lúc này Bạch Tử Ngưng mới thấy rõ mặt mũi của người bạn học thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ kia, là bạn cùng phòng của cậu, Chúc Thời Chu.
Cậu đang định cảm ơn thì Chúc Thời Chu nheo mắt nhìn cậu rồi nói hai chữ, khinh miệt đến mức như thể chẳng coi ai ra gì.
Bạch Tử Ngưng hoàn hồn trong chớp mắt, nếu cậu không nghe nhầm thì vừa rồi Chúc Thời Chu đã nói “Cùi bắp”.
Cùi bắp?
Bạch Tử Ngưng tức sôi máu, ý gì đây? Nói cậu không biết tự lượng sức hay chế giễu chiều cao và vóc người của cậu? Nhưng cậu còn chưa kịp hỏi thì Chúc Thời Chu đã quay đầu lại, sau khi nhìn chằm chằm nam sinh viên kia chạy trối chết, cậu ấy không nói thêm câu nào với Bạch Tử Ngưng hay Thái Dụ mà bỏ đi với bạn của mình.
Nhìn bóng lưng vô tình của Chúc Thời Chu, Bạch Tử Ngưng khuyên mình đừng tức giận, phải rộng lượng, phải bao dung, là bạn cùng phòng với nhau, sự hòa thuận trong ký túc xá rất quan trọng.
Đồng thời cậu cũng nhận ra, Chúc Thời Chu không chỉ lạnh lùng mà còn rất ngông cuồng.
Nhưng vài chuyện xảy ra sau đó khiến Bạch Tử Ngưng không tài nào rộng lượng nổi.