Không lâu sau vụ mỉa mai, vào một buổi tối trước khi ký túc xá tắt đèn, Bạch Tử Ngưng đi chơi về từ phòng bên cạnh thì đúng lúc gặp Chúc Thời Chu đang ăn mặc chỉn chu chuẩn bị đi ra ngoài.
- Cậu định ra ngoài hả?
Bạch Tử Ngưng chủ động hỏi. Không phải cậu muốn biết lý do mà vì cậu là trưởng phòng, là người chịu trách nhiệm chính trong ký túc xá.
- Có chuyện gì?
Chúc Thời Chu hỏi lại.
Bạch Tử Ngưng chỉ tốt bụng nhắc nhở thôi, dù sao trong nội quy sinh viên đã ghi rõ khi chưa có sự cho phép thì sinh viên phải về ký túc xá ngủ, người vi phạm sẽ bị xử lý theo “Biện pháp xử lý kỷ luật sinh viên vi phạm của đại học A”.
- Đã mười một giờ rồi, tự ý ra trường vào buổi tối trong tuần là vi phạm nội quy nhà trường.
Chúc Thời Chu nhìn cậu một cái, nghiêng người, miệng mấp máy, Bạch Tử Ngưng tưởng cậu ấy định nói gì nên ghé tai lắng nghe, nhưng một giây sau cậu nghe cậu ấy nói: - Cậu đang cản đường tôi.
Bạch Tử Ngưng tức quá hóa cười, ha một tiếng: - Cậu cho rằng ai thèm xen vào chuyện của cậu? Nếu thầy phụ trách kiểm tra phòng thì tôi không bao che cho cậu đâu.
- Không phiền cậu bận tâm.
Chúc Thời Chu đi vòng qua cậu, thẳng thừng ra khỏi cửa.
Bạch Tử Ngưng ở phía sau tức tới mức dậm chân, Thái Dụ đi tới an ủi cậu lại càng khiến cậu thấy mất mặt hơn.
Trùng hợp khoa máy tính và khoa môi trường không học chung các môn đại cương, điều này có nghĩa là gần như Bạch Tử Ngưng sẽ không gặp Chúc Thời Chu ở những nơi khác ngoài ký túc xá. Nhưng trớ trêu thay, cả hai lại cùng chọn một môn thể dục là bóng chuyền.
Không khéo hơn là giáo viên dạy bóng chuyền của Bạch Tử Ngưng không may bị gãy xương vào tuần thứ ba của học kỳ, lớp không có giáo viên dạy nên đành phải gộp chung với lớp khác học cùng khung giờ.
Cũng chính là lớp của Chúc Thời Chu.
Mỗi lần trước khi tập luyện, giáo viên thể dục yêu cầu bọn họ chạy hai vòng quanh khu ký túc xá phía tây gần sân bóng chuyền, khoảng 2000 mét.
Bạch Tử Ngưng không có năng khiếu thể thao, lại còn lười vận động, chạy được 1500 mét đã mệt thở hồng hộc, phải nghỉ rất lâu, vì vậy thỉnh thoảng khi chạy đến chỗ khuất tầm nhìn của giáo viên thì cậu sẽ dừng lại, đợi tốp đông của vòng thứ hai chạy tới rồi lén chạy vào hàng lại.
Lần này cũng vậy, khi cậu chuồn ra khỏi hàng định tìm chỗ ngồi nghỉ thì Chúc Thời Chu đang ở phía sau bỗng dừng bước, quay đầu nhìn cậu: - Cậu làm gì vậy?
Bị bắt quả tang, Bạch Tử Ngưng hơi xấu hổ, cậu trả lời đại: - Không có gì, cậu cứ mặc kệ tôi.
Sau đó Chúc Thời Chu khẽ cười, hỏi cậu: - Chạy không nổi à?
Nụ cười đó vô cùng châm chọc, chỉ thiếu điều chỉ thẳng mũi Bạch Tử Ngưng nói với cậu "Cậu đúng là đồ cùi bắp môn thể dục”.
Bạch Tử Ngưng không muốn bị cậu ấy coi thường, ngó cậu ấy một cái rồi không nói gì, sau đó chạy theo hàng phía trước, vừa chạy vừa thầm mắng Chúc Thời Chu lo chuyện bao đồng.
Đến khi giáo viên yêu cầu bắt đầu luyện tập chuyền bóng theo cặp, Bạch Tử Ngưng nhìn khuôn mặt quen thuộc của người bạn được giáo viên phân ngẫu nhiên ở phía đối diện mà cạn lời cứng họng.
Trái lại Chúc Thời Chu cũng vậy, cậu ấy chỉ nói với cậu một câu “Bắt đầu đi” rồi không nói thêm gì nữa.
Trong quá trình luyện tập, Chúc Thời Chu trông vô cùng thiếu kiên nhẫn, khác với vẻ mặt vô cảm thường ngày, cậu ấy nhíu mày, mím môi, dường như rất không hài lòng với người bạn tập là Bạch Tử Ngưng.
Bạch Tử Ngưng thầm nghĩ, kỹ thuật chuyền bóng của mình cũng đâu đến nỗi tệ, lần nào cũng đỡ được và chuyền bóng ổn định mà, Chúc Thời Chu có gì mà chê bai chứ?
Khi thời gian luyện tập kết thúc, Chúc Thời Chu lập tức đi tới chỗ giáo viên nói vài câu, sau đó rời khỏi sân bóng chuyền.
Bạch Tử Ngưng nhìn chằm chằm bóng lưng cậu ấy, kiểu này là... vì không muốn tập với mình nên bỏ nguyên tiết luôn?
Tiết thứ hai, giáo viên đổi một bạn nam khác cho Bạch Tử Ngưng bắt cặp, hai người phối hợp rất tốt, vừa nói vừa cười, có qua có lại. Nhưng trong lòng Bạch Tử Ngưng vẫn vô cùng tức giận, chỉ là không thể hiện ra được thôi.
Sau khi về ký túc xá chơi game suốt hai tiếng để giải tỏa cảm xúc, tưởng tượng người que trong game là Chúc Thời Chu rồi đánh một trận tơi bời để trút giận.
Sắp đến thi giữa kỳ môn vật lý đại cương, Bạch Tử Ngưng bắt đầu ôn tập.
Lúc học thuộc lòng cậu có thói quen đọc lẩm nhẩm thành tiếng, nhưng sẽ kiểm soát âm lượng của mình để không làm ảnh hưởng đến người khác.
Đang đọc thì cậu cảm thấy một ánh mắt nóng rực ở bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm. Bạch Tử Ngưng quay đầu lại, quả nhiên là Chúc Thời Chu đang nhìn cậu.
Bị phát hiện, Chúc Thời Chu cũng chẳng chột dạ chút nào, cậu ấy dời mắt.
Không lâu sau, Bạch Tử Ngưng lại cảm nhận được ánh mắt đó, rồi cũng như lần trước, khi cậu nhìn lại thì đối phương không nhìn nữa. Cứ lặp đi lặp lại như vậy hai lần, mấy định lý vừa học thuộc cũng quên sạch.
- Cậu cứ nhìn tôi mãi làm gì? ( truyện trên app t.y.t )
- Làm phiền cậu à? Ngại quá.
Thái độ của Chúc Thời Chu coi như cũng được.
- Đương nhiên là làm phiền tôi rồi! Cậu thấy tôi học bài ồn ào đúng không, vậy thì cứ nói thẳng, đừng làm trò cỏn con khiến người ta mắc ói như thế.
Lời này của Bạch Tử Ngưng rất không khách sáo, bởi vì cậu đã nhịn lâu lắm rồi.
Cho dù trước đây Chúc Thời Chu phớt lờ cậu, không tôn trọng cậu, cậu cũng tự nhủ với mình rằng đừng để ý, nhưng nhắm vào rành rành như thế khiến Bạch Tử Ngưng không nuốt trôi được cục tức này.
Bạch Tử Ngưng tự nhủ mình đối xử với mọi người luôn khiêm tốn lễ phép, chưa bao giờ chủ động gây sự, kính trọng thầy cô yêu mến bạn bè, vậy mà Chúc Thời Chu cứ muốn giẫm lên giới hạn của cậu.
Cái này mà nhịn được thì còn cái gì không nhịn được chứ.
- Tôi không có.
- Cậu tốt nhất là vậy.
Chúc Thời Chu đột nhiên xoay người nhìn Bạch Tử Ngưng: - Cậu nghĩ tôi rảnh rỗi đến thế à?
- Sao lại không?
Bạch Tử Ngưng định nói chẳng phải vì cậu không ưa tôi nên tôi làm gì cậu cũng thấy chướng mắt à? Nhưng cậu không nói ra, câu này hơi giống tự rước lấy nhục, lỡ Chúc Thời Chu đáp lại một câu “Cậu biết là được rồi”, nhất thời cậu cũng không nghĩ ra được câu nào để đáp trả cho hay.
- Ký túc xá là khu vực chung, sao vậy, ngay cả việc bạn cùng phòng nhìn chỗ nào thì trưởng phòng cũng phải xen vào à?
- Thôi thôi, mọi người bớt cãi nhau đi, hòa hợp chút nào.
Thái Dụ hòng khuyên can, lúc này bỗng có người gõ cửa, cậu ấy đi mở cửa: - Tạ Thừa, cậu đến rồi.
Tạ Thừa là bạn thân của Chúc Thời Chu, ở ký túc xá kế bên và học chung ngành với cậu ấy, là một cậu trai rất vui vẻ, hơn nữa cũng rất tốt tính.
Mặc dù mọi người đều biết cậu và Chúc Thời Chu không hợp nhau, nhưng tâm lý của Tạ Thừa rất vững vàng, thỉnh thoảng lại chạy qua nói mấy câu với Bạch Tử Ngưng.
Bạch Tử Ngưng cư xử bình thường với cậu ấy, dù không ưa Chúc Thời Chu đến đâu cũng sẽ không trút giận lên bạn của người ta.
Thường xuyên qua lại, Tạ Thừa đã trở nên thân thiết với mọi người trong ký túc xá bọn họ.
Vì có Tạ Thừa xen ngang nên Bạch Tử Ngưng cũng không giận nữa, quay đầu đi không muốn tranh cãi thêm với Chúc Thời Chu. Tạ Thừa đi một vòng quanh chỗ của mỗi người, khi đi tới chỗ Bạch Tử Ngưng thì thấy quyển sách đang mở ra trên bàn cậu, bèn ngạc nhiên nói: - Ấy, Tiểu Bạch, đang đọc sách à?
Tạ Thừa cứ gọi cậu là “Tiểu Bạch”, nghe như gọi một chú cún con vậy. Hơn nữa vì cậu ấy khởi xướng nên nhiều bạn học thân thiết khác cũng gọi cậu như vậy.
Bạch Tử Ngưng ừ một tiếng, vẫn đang bình tĩnh lại.
- Để tôi xem trọng tâm mà giáo viên ngành cậu giảng có giống bọn tôi không?
Tạ Thừa tựa vào lan can, vươn tay cầm quyển sách của Bạch Tử Ngưng.
- Tạ Thừa.
Chúc Thời Chu kêu cậu ấy, giọng điệu lạnh tanh: - Cậu đừng làm phiền người ta ôn bài.
Nói câu này không có vấn đề gì, nhưng lọt vào tai Bạch Tử Ngưng thì lại là chuyện khác, chẳng phải đang nói bóng nói gió rằng lúc cậu ôn bài rất dễ bị người khác làm phiền ư?
Bạch Tử Ngưng nhắm mắt giả bộ không nghe thấy, đồng thời thầm khen ngợi sự giáo dưỡng cao của bản thân.
Với thái độ không coi ai ra gì và ngông cuồng kiêu ngạo như Chúc Thời Chu, không bóc phốt cậu ấy trên diễn đàn bạn cùng phòng kỳ cục đã là sự nhân từ cuối cùng của Bạch Tử Ngưng rồi.