Mọi người trong viện vốn đều nghĩ, sau chuyện đêm đó, cô nương nhà mình thể nào cũng thương tâm đến độ muốn sống chẳng bằng chết. Bởi thế nên ngay từ sáng sớm hôm sau, đám nha hoàn đã chuẩn bị kỹ càng lời lẽ an ủi, sắc mặt cũng điều chỉnh sẵn, cái gì nên nói, cái gì tuyệt đối không thể nhắc tới đều đã phân định rạch ròi, chỉ đợi từng người một bước vào trấn an.
Nào ngờ, sáng sớm hôm sau, Tần Ngọc Lâu không những ngủ thẳng đến khi trời sáng mới tự nhiên tỉnh giấc, tâm trạng còn dường như không khác mấy so với mọi khi. Mà không chỉ không có điều gì bất ổn, trái lại còn——
Câu đầu tiên nàng nói chính là tranh thủ thi triển đặc quyền của người mang thai, giọng nhàn nhạt vang lên từ trong màn trướng:
“Phỉ Nhi, mau bảo phòng bếp dọn điểm tâm lên đây trước, chủ tử của ngươi đói bụng rồi.”
“.....”
Trước đây, khi cô nương còn ở Ngọc Lâu các bên đông viện, cũng thường hay như thế — mỗi lần tỉnh dậy đều lười biếng nằm dài trên giường, vừa gọi điểm tâm, vừa chọc cười các nha hoàn trong phòng.
Lúc này, Phương Phỉ nghe vậy thì trừng lớn hai mắt, đứng ngẩn người một lúc, trong lòng chuẩn bị cả trăm ngàn câu an ủi cũng không biết đem ra dùng thế nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play