Viên thị chỉ thuận miệng than thở đôi câu, chẳng ngờ lại bị người bên ngoài vô tình nghe thấy.

Chẳng bao lâu sau, Tần lão gia chắp tay sau lưng, nhàn nhã bước vào phòng, bước chân vững vàng, khóe môi còn cong lên đầy trêu ghẹo, ánh mắt nhìn vợ nhà như muốn cười mà không dám.

Tuy vẻ mặt ông giữ vẻ nghiêm trang, song giọng điệu thì chẳng che giấu được vẻ vui đùa:

“Phu nhân à, vừa rồi nói chuyện gì vui thế? Lão thân già này còn chưa đến đã thấy bên trong hương xuân tràn ngập rồi đây.”

Viên thị vừa nghe, trong lòng khẽ rối, mặt chợt ửng hồng, nghĩ đến lời nói không được đoan trang vừa rồi của bản thân, lại liếc mắt nhìn dáng vẻ không đứng đắn của người kia, càng thêm xấu hổ. Bà “xí” nhẹ một tiếng, giả vờ trừng mắt:

“Dù sao Lâu Nhi cũng đến tuổi cập kê rồi, ông còn ở đây hồ nháo… thật chẳng ra thể thống gì!”

Tuy rằng đã là phụ nhân ba mươi, song Viên thị từ nhỏ lớn lên nơi khuê phòng thanh quý, thân thể mảnh mai, dung mạo mềm mại yêu kiều, làn da trắng ngần, mỗi nét đều như thiếu nữ xuân thì. Tính tình có phần kiêu kỳ trẻ con, nói năng mềm mại lại mang chút hờn dỗi.

Giờ phút này, đôi mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp, phảng phất ánh sương trong lành, mơ hồ lại như câu hồn đoạt phách.

Tần lão gia nhìn một hồi, cuối cùng không nhịn được tiến đến gần, nắm tay bà, kéo lại ngồi xuống ghế nệm bên cửa sổ. Một tay ông ôm lấy vòng eo thon thả của phu nhân, vừa cười vừa thì thầm:

“Vừa rồi rõ ràng phu nhân đang nói ‘già mà chẳng đứng đắn’, không phải là đang trách vi phu đó sao? Chỉ hôn nhẹ một cái đã gọi là không đứng đắn, thật là oan cho vi phu quá mà…”

Nói đoạn, ông cúi đầu sát lại, hơi thở ấm áp phả bên tai phu nhân, cười khẽ:

“Nếu phu nhân không cho vi phu lời giải thích rõ ràng, hôm nay vi phu e là phải đòi công đạo cho bằng được.”

Viên thị bị trêu ghẹo đến mức toàn thân tê rần, mặt đỏ như lửa, vội đưa tay giữ lấy cánh tay ông, trừng mắt xấu hổ nói:

“Ông… ông đúng là già không đứng đắn thật! Ban ngày ban mặt, nha hoàn còn ở ngay bên ngoài, ông mau buông tay!”

Tần lão gia không nói gì, chỉ siết nhẹ vòng tay, cười cợt rồi bỗng nhẹ giọng chuyển chủ đề:
“Vừa nãy ta gặp Lâu Nhi, trông dáng vẻ nó có chút vội vàng, chẳng hay là vì chuyện gì?”

Nhắc đến đây, Viên thị lại nhớ đến lời khuyên dạy của mình với nữ nhi lúc nãy, mặt mũi nhất thời nóng bừng. Đó là chuyện riêng của nữ nhi khuê phòng, há lại để phu quân biết được? Mà suy cho cùng, chuyện ấy… chẳng phải cũng bởi vì người này không đứng đắn mà ra.

Bà bèn liếc ông một cái đầy trách móc, ngoài miệng lại cố ý nói tránh:

“Có chuyện gì đâu. Ngày mai Lâu Nhi phải ra ngoài dự tiệc, thiếp chuẩn bị cho con bé hai bộ trang sức, có lẽ vì thế mà nó vui vẻ thôi.”

Giọng điệu có chút ấp úng, rõ ràng là đang giấu giếm.

Tần lão gia cũng chẳng truy hỏi thêm, chỉ cười “Ừm” một tiếng, tay lại không yên phận vuốt ve dái tai mịn màng của phu nhân, miệng thì thào:

“Lâu Nhi đã lớn thật rồi…”

Nói dứt lời, liền cúi đầu cắn nhẹ vào vành tai mềm mại kia một cái.

Viên thị giật mình, mặt lập tức đỏ như son, cắn răng thẹn quá hóa giận:

“Ông… ông muốn chết à! Nếu để người khác biết được, thể diện của thiếp còn đâu!”

Tần lão gia cười khẽ, nheo mắt nhìn bà đầy ẩn ý:

“Phu nhân gọi ta là lão già, còn bảo hồ đồ? Vậy thì hôm nay, vi phu sẽ để phu nhân nếm thử bản lĩnh của bảo đao chưa tàn.”

Viên thị cả kinh che mặt, ngượng ngùng đến mức không nói nên lời, chỉ có thể cắn môi quay mặt sang hướng khác.


Lại nói, sau khi trở về Ngọc Lâu Đông, Tần Ngọc Lâu ngồi trước bàn trang điểm, sắc mặt còn mang theo chút ửng hồng. Nhớ đến những lời dạy bảo thẳng thắn của mẫu thân, trong lòng vừa xấu hổ vừa buồn cười.

Nàng sai Phương Linh và Phương Phỉ đem bộ trang sức quý giá do Viên thị tặng cất kỹ, rồi tự mình ngồi xuống điều chỉnh lại tâm trí.

Hai nha hoàn thấy bộ trang sức, không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.

Phương Phỉ tán thán:
“Tiểu thư, bộ trang sức này đúng là quý vô cùng. Nếu ngày mai người đeo, chắc chắn lộng lẫy khiến hoa cũng phải hổ thẹn.”

Tần Ngọc Lâu chỉ khẽ gật đầu, đang định trấn tĩnh lại tâm tư, nhưng trong lòng lại vẩn vơ nhớ đến câu nói của mẫu thân:
“Lâu Nhi, nếu cái đó lớn quá, tương lai sẽ khổ đấy…”

Không hiểu sao lại nhớ tới ánh mắt nghiêm túc của Viên thị, lòng nàng lại càng rối, không khỏi bật cười thầm, nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Mẫu thân ta đúng là… thi thoảng vẫn đáng yêu đến lạ.”

Lúc này, nàng chợt nhớ ra vài món trang sức cũ trước kia Viên thị từng ban tặng, liền sai người vào kho lấy ra vài bộ, giao cho Phương Linh cùng Tương Lăng, phân phó đem đến cho các muội muội trong phủ, dặn kỹ phải nói là thái thái tặng.

Nàng làm vậy không chỉ vì phép lịch sự, mà còn để thay mặt mẫu thân kết thêm tình cảm với chị em cùng nhà. Nhất là Tần Ngọc Khanh, tuy thân phận không bằng, nhưng cũng là tỷ muội cùng cha, không thể để người ngoài xem thường.

Ban đầu, Viên thị biết chuyện còn cố trừng mắt trách nàng vài câu, nhưng sau rồi cũng chỉ lắc đầu lẩm bẩm: “Nha đầu nhà ngươi, ăn cây táo rào cây sung…” cuối cùng cũng không truy xét nữa.


Đúng lúc Phương Linh cùng Tương Lăng, Quy Hân vừa ra khỏi cửa, thì gặp ngay Tam tiểu thư Tần Ngọc Liên đang từ hành lang đi tới.

Tần Ngọc Liên nhìn lướt qua các hộp trang sức đầy ngọc vàng sáng rực trên tay các nàng, mắt không khỏi sáng lên. Trong lòng mừng rỡ, ngoài miệng lại mỉm cười đoan trang:
“Đại tỷ thật có lòng, vẫn luôn nhớ tới chúng muội…”

Phương Linh lễ phép đáp một câu rồi định rời đi, nhưng vừa quay người đã bị Ngọc Liên gọi lại:

“Phương Linh tỷ tỷ, đợi đã… cho ta xem một chút có được không? Ta sợ ngày mai lại đụng trang sức với Tứ muội thì không hay.”

Phương Linh thoáng giật mình, nhìn kỹ một chút rồi nhẹ gật đầu. Cùng Tương Lăng mở hộp trang sức, nàng vừa chỉ vừa nói:

“Tam tiểu thư, cây trâm hoa ngọc lan này là chuẩn bị cho Nhị tiểu thư, còn đôi song ngư bát bảo thoa này là để đưa đến viện Tứ tiểu thư.”

Tần Ngọc Liên chăm chú nhìn từng món, quả nhiên đều là vật quý phẩm đẹp, lòng thầm ganh tỵ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười.

Phương Linh thấy thế, bèn cười khẽ nói thêm:
“Tiểu thư nhà nô tỳ nói, cây trâm ngọc lan thanh nhã, hợp với khí chất trầm ổn của Nhị tiểu thư; đôi thoa song ngư thì hoạt bát đáng yêu, hợp với tuổi nhỏ của Tứ tiểu thư. Còn chiếc bảo thoa vàng này, chế tác tinh xảo, chất ngọc thượng phẩm, rất hợp với nhan sắc và phong thái quý phái của Tam tiểu thư…”

Tần Ngọc Liên nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng rỡ, cảm thấy mỹ mãn vô cùng, liền khẽ mỉm cười nói:

“Đại tỷ đúng là thấu hiểu lòng người, muội xin đa tạ ân tình này.”

Sau đó nàng lại nhẹ nhàng quay gót, hướng về Ngọc Lâu Đông, trong lòng đã có chủ ý — ngày mai, nhất định phải đi cùng đại tỷ đến yến tiệc!


Sau đó mới nói lời cáo từ với Phương Linh, trong lòng cảm thấy rất mỹ mãn tiến về phía Ngọc Lâu Đông.

Bởi vì trước đó Tần Ngọc Liên đã đến gặp mặt thái thái của nhị phòng lén cầu xin, vừa vặn biết được tin lần này Tần Ngọc Lâu cũng sẽ đi dự tiệc, cho nên muốn đến xin đại tỷ cho mình đi cùng xe ngựa đến đó.

Tất nhiên Tần Ngọc Lâu vui vẻ đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play