Từ thuở còn bé, Viên thị đã được mọi người trong nhà thân mật gọi là “Kiều Kiều nhi”. Một phần bởi tính tình nàng dịu dàng yêu kiều, lại mang chút cao ngạo bẩm sinh, càng lớn lại càng thêm khí chất kiêu kỳ. Đến khi thành thân, được Tần đại nhân yêu chiều nâng niu như ngọc, tính tình lại càng thêm phóng túng tự tại, thế nhưng trong mắt các phu nhân danh gia vọng tộc ở thành Nguyên Lăng, nàng vẫn là người mang phong thái quý phái không thể xem thường.

Trước kia Viên thị sống rất thuận ý vui lòng, chỉ là vài năm gần đây, chuyện hôn sự của Ngọc Lâu nhiều phen trắc trở khiến nàng uất ức không thôi, tâm tình cũng theo đó mà ít nhiều đổi khác.

Lời đồn thế gian tựa như dao nhọn, dù Tần Ngọc Lâu tính tình độ lượng ôn hoà, chẳng để tâm những điều thị phi, nhưng giờ đây nghe Viên thị khẽ nhắc, lòng nàng bỗng chấn động, trong mắt thoáng lên một tia xao xuyến.

Huống chi, bộ trang sức kia còn là vật hồi môn quý giá được mẫu thân lựa chọn kỹ càng rồi đem tặng nàng, trong lòng Ngọc Lâu không khỏi cảm động, liền nhào vào lòng Viên thị, nhẹ nhàng nói:
“Nương, người đối với Lâu Nhi thật tốt…”

Viên thị cười dịu dàng, vẻ mặt đầy đắc ý, nói như điều hiển nhiên:
“Biết là tốt, con gái của ta sao ta lại chẳng thương cho được?”

Hai mẹ con nói chuyện thêm đôi câu, Viên thị không quên dặn dò việc ngày mai xuất phủ, nhấn mạnh từng chi tiết, mãi đến khi yên tâm mới cho phép nữ nhi trở về nghỉ.

Trước khi nàng rời bước, chợt nhớ ra điều gì, Viên thị liền gọi lại:
“Lâu Nhi, nghe nói mấy hôm nay thân thể con không khoẻ, có đúng thế không?”

Nghĩ đến nữ nhi từ bé đã sợ nóng, cứ hễ vào hè là người mỏi mệt, bà lại càng thêm lo lắng:
“Nếu thấy nóng quá khó chịu, cứ nói với nương một tiếng, nương sẽ cho người đưa con ra thôn trang nghỉ dưỡng. Trong viện còn băng lạnh chứ? Để ta sai phòng bếp chuẩn bị thêm canh giải nhiệt cho con dùng dần.”

Thấy mẫu thân khi nãy còn làm bộ cao ngạo, giờ phút này lại bắt đầu cằn nhằn, Tần Ngọc Lâu trong lòng thầm bật cười, dịu giọng đáp:

“Nương, người yên tâm, tuy ngực con có hơi tức tức khó chịu một chút, nhưng cũng không nghiêm trọng gì đâu ạ. Năm nào cũng vậy cả, chỉ cần qua được mùa hè là ổn rồi.”

Ai ngờ nàng vừa nói dứt câu, Viên thị liền chau mày, ánh mắt bất giác nhìn về phía ngực nữ nhi. Quan sát một lát, chỉ thấy Ngọc Lâu vóc dáng đầy đặn, thân hình mềm mại, dưới lớp áo lụa mỏng mảnh kia, đường cong phập phồng dịu dàng, đặc biệt là nơi ngực... quả thực vừa căng tròn, vừa nổi bật.

Bà lặng người một chút, chợt nhớ lại khi xưa bản thân cũng từng trải qua khoảng thời gian tương tự. Lúc ấy mới vừa mười tám, ngực vẫn còn phát triển không ngừng, khiến bà chịu không ít phiền phức.

Nghĩ đến đây, Viên thị bỗng trở nên nghiêm nghị, nhẹ giọng bảo Tri Xuân lui xuống. Đợi trong phòng chỉ còn hai mẹ con, bà bèn nắm lấy tay Tần Ngọc Lâu, giọng thì thầm tha thiết:

“Lâu Nhi, nếu nơi đó cứ tiếp tục lớn lên như thế... e là sẽ không hay đâu. Đến đây, để nương xem một chút…”

Tần Ngọc Lâu chợt sững người, còn tưởng mình nghe nhầm. Khi nhìn thấy Viên thị đã đưa tay định cởi áo nàng, thì vội nắm chặt lấy cổ áo, má ửng hồng, e thẹn nói:

“Mẫu... mẫu thân... người định làm gì vậy ạ…”

Khuôn mặt nàng vì xấu hổ mà đỏ ửng như cánh đào, khiến dung nhan vốn đã tuyệt sắc nay lại càng thêm rung động lòng người.

Thấy nữ nhi tránh né, Viên thị mới sực tỉnh, nhận ra con gái đã khôn lớn, bản thân cũng có phần thất thố, vội thu tay lại, ho nhẹ mấy tiếng, rồi nhẹ giọng chuyển sang nói chuyện khác.

“Lâu Nhi,” bà nói khẽ, “nữ nhi nhà người ta có thân hình đẫy đà cũng là điều tốt, sau này được trượng phu nâng niu, thương yêu. Nhưng…”

Nói đến đây, bà ngừng lại, ánh mắt đầy trăn trở.

“… nhưng nếu quá mức, thì chính là khổ thân. Thân thể nữ nhi vốn mềm yếu, chịu va chạm không được. Mà phần ấy... nếu phát triển quá mức, ngày sau sẽ chẳng dễ chịu gì.”

Nói đến đây, giọng bà mang theo chút đau lòng:

“Nương từng trải, nên mới không muốn con phải khổ. Chỉ mong con sớm lưu tâm, ăn uống điều độ, vận động nhẹ nhàng, đừng để thân thể bị ảnh hưởng. Đừng xấu hổ, những chuyện thế này, là mẫu thân mới dám nói với con.”

Dứt lời, bà khẽ nắm lấy tay nữ nhi, vỗ về thật dịu dàng.

Từ thuở còn là thiếu nữ, Viên thị vốn đã mang thân hình đầy đặn, mập mạp tròn trịa, sau khi lớn lên lại càng thêm phúc hậu. Dáng người kia dù thế nào cũng không thể mảnh mai yếu mềm như cành liễu trước gió, vốn dĩ cũng chẳng biết mùi vị thắt đáy lưng ong là ra sao.

Thành thử, Viên thị trong lòng cũng có đôi chút ngưỡng mộ những thiếu nữ dáng liễu yếu đào tơ, vai nhỏ eo thon, chỉ cần liếc mắt một cái liền khiến người ta sinh lòng thương xót, vừa nhìn đã muốn ôm vào lòng mà che chở.

Chỉ là — kể từ sau khi thành thân, trượng phu nhà bà lại sủng ái không thôi dáng vẻ nở nang mềm mại ấy. Nhất là đối với nơi kia của bà ——
Hễ đêm về là tìm đủ mọi cách quấn lấy, làm khổ Viên thị không ít lần. Bởi thế bà ngẫm nghĩ, nam nhân trên đời này, tám chín phần mười đều mê muội chuyện đó.

Giờ đây nhìn thân hình đầy đặn của nữ nhi, e rằng so với bà năm xưa còn có phần trội hơn, Viên thị lập tức sinh lòng lo nghĩ. Mai sau nếu gả đi, chẳng phải cũng bị phu quân mặc sức trêu ghẹo hay sao?

Nghĩ thế, bà bèn nghiêm túc đem những chuyện gian nan của việc làm vợ nói cho nữ nhi nghe, ngữ khí vừa dọa dẫm lại vừa chân thành tha thiết.

Chẳng ngờ những lời ấy lọt vào tai Tần Ngọc Lâu, nàng chỉ biết mở to mắt kinh ngạc, mặt mày đỏ bừng, nghẹn họng hồi lâu mới khó khăn thốt ra:
“Mẫu thân... người nói gì kỳ lạ vậy chứ!”

Viên thị thấy nữ nhi phản ứng dữ dội như thế, chính mình cũng có chút đỏ mặt, ngượng ngùng giải thích:
“Nương... nương có nói gì quá đáng đâu, đều là lời thật lòng đấy. Lâu Nhi, nương lại chẳng phải người ngoài, những chuyện này vốn là vì muốn tốt cho con mà thôi…”

Tần Ngọc Lâu đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế, vừa xấu hổ vừa tức giận, giọng lắp bắp:
“Nữ nhi xin cáo lui, nương nói chuyện càng lúc càng không đứng đắn, tốt nhất để dành mấy lời ấy mà kể với phụ thân đi, nữ nhi... thật sự không dám nghe nữa!”

Nói đoạn, nàng chộp lấy chiếc hộp trang sức trên bàn, vội vã quay người bỏ đi. Viên thị ngồi trong phòng, nhìn theo bóng lưng nữ nhi uyển chuyển rời khỏi, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.

Bà lẩm bẩm, ánh mắt thoáng hoài niệm:
“Dáng người như thế, sau này ắt hẳn cũng khiến trượng phu chẳng yên một đêm nào.”

Nghĩ tới cử chỉ của lão gia nhà mình lúc ban đêm, mặt Viên thị lập tức cau lại, phẫn nộ mắng:
“Phụ thân của con mới thật là... già đầu còn không đứng đắn!”

Lại nói, Tần Ngọc Lâu vừa ra đến sân, liền đụng ngay phải Tần lão gia đang thong thả bước vào. Nàng chỉ kịp cúi đầu gọi một tiếng “Phụ thân”, rồi vội vã lướt qua.

Tần lão gia thoáng sững người, vội quay đầu gọi:
“Lâu Nhi ——”

Chỉ là bóng dáng uyển chuyển kia đã sớm khuất sau hành lang.

Ông chau mày nghi hoặc, đang định đẩy cửa bước vào, liền nghe trong phòng vọng ra tiếng Viên thị giận dỗi.

Tần lão gia ho nhẹ một tiếng, hai tay chắp sau lưng, vừa đẩy cửa bước vào vừa cười hỏi:
“Phu nhân, vừa rồi nàng oán trách gì ta đấy? Lão phu rốt cuộc làm gì mà bị mắng là già không đứng đắn hử?”


Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính: Tức phụ bị nhạc mẫu trêu ghẹo như vậy, ta phải tìm ai để kêu oan bây giờ đây…?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play