Lại nói, sau khi Tần Ngọc Khanh rời đi, tỷ muội Ngọc Liên và Ngọc Dao cũng nán lại thêm một lúc, rồi lần lượt đứng dậy cáo từ. Trước khi rời khỏi, Tần Ngọc Dao còn không quên quấn lấy đại tỷ chơi thêm mấy ván cờ.

Dẫu nói là trưởng tỷ, nhưng Tần Ngọc Lâu năm nay cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, tuổi xuân còn chưa chạm ngưỡng, làm sao chống đỡ nổi kiểu “chơi mà như hành hạ” của một tiểu nha đầu mặt dày. Đến lúc bị ép đi ép lại vài lượt, những phẩm hạnh được tỉ mẩn rèn giũa suốt bao năm của nàng cũng suýt nữa tan thành mây khói. Chỉ đành bật cười, bất lực tuyên bố: từ nay về sau, Ngọc Lâu Đông không phải nơi mà tứ tiểu thư có thể tự tiện ra vào.

Phương Linh, Phương Phỉ cùng nha hoàn Nhạn Đồng bên cạnh Ngọc Dao đều không nín được cười, vội lấy tay che miệng cười trộm.

Tần Ngọc Dao tức đến nghiến răng, giậm chân, gào lên rằng sau này tuyệt đối không thèm tới nữa, rồi hùng hổ dẫn đám nha hoàn bỏ đi.

Mãi đến lúc đó, Ngọc Lâu Đông mới lại khôi phục được vẻ yên tĩnh thường ngày.

Sau khi đám muội muội rời khỏi, trên thư án trong phòng vẫn còn chất đầy một chồng sổ sách cao ngất đang chờ Tần Ngọc Lâu xử lý.

Từ năm mười hai tuổi, nàng đã theo sát thái thái học quản lý sổ sách, ghi chép sổ chi tiêu. Mà thái thái xưa nay lại là người ưa an nhàn, thấy nữ nhi thông tuệ, lanh lợi, chưa đến mười ba tuổi đã xử lý được sổ sách trơn tru thì liền không chút do dự giao hết mọi việc lớn nhỏ trong phủ lại cho nàng tự mình quán xuyến.

Khi ấy, Tần lão gia còn bán tín bán nghi, cảm thấy nữ nhi tuổi nhỏ như vậy e là chưa gánh vác nổi chuyện lớn. Thế nhưng mấy năm qua, nàng luôn xử sự trầm ổn chu đáo, lại có Phùng ma ma – cánh tay phải của thái thái – âm thầm hỗ trợ, từ trước đến nay chưa từng để xảy ra sai sót.

Toàn bộ việc chi thu trong ngoài Tần phủ, từ lúc đó đều rơi vào tay nàng, từng sổ bạc từng hòm lụa đều được nàng kiểm tra rõ ràng không sai một mảy may.

Thấy sắc mặt tiểu thư có chút mệt mỏi, Phương Linh lẳng lặng lui xuống pha trà, còn Phương Phỉ thì nhẹ nhàng tiến lại phía sau giúp nàng xoa bóp bả vai.

Một lát sau, Phương Phỉ dâng trà tới, dịu giọng khuyên:

“Tiểu thư, đây là trà hoa kim ngân mới pha, thanh nhiệt giải độc rất tốt. Mấy hôm nay thấy người chẳng ăn ngon miệng, lại luôn bận tâm sổ sách. Nếu không gấp quá thì để trễ một hai ngày cũng đâu sao…”

Tần Ngọc Lâu đưa tay nhận lấy chén trà sứ men ngọc, nhấp một ngụm, khẽ nói:

“Tết Đoan Ngọ tháng trước chi tiêu không ít bạc, những ngày này phải soát kỹ lại sổ sách mới được. Huống chi vài hôm nữa Nhan gia lại mở yến tiệc ngắm hoa, nếu trong phủ có chuyện gì sơ suất, sợ là đến lúc đó sẽ không kịp trở tay.”

Lời nói nhẹ nhàng, lại mang vài phần mỏi mệt xen lẫn lo toan. Cũng bởi khí trời gần đây oi bức quá đỗi, khiến nàng ăn không ngon, ngủ chẳng sâu. Xưa nay thể chất vốn sợ nóng, cả mùa hè chỉ mong có thể nằm trong hầm băng cả ngày mới thấy dễ chịu, huống hồ giờ vẫn mới chớm hạ.

Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng chói chang xuyên qua từng kẽ lá, ánh lên từng vệt vàng rực rỡ. Nét mặt nàng hơi ngây ra một chút, rồi thở dài khẽ nói:

“Vừa mới vào hè… sợ rằng rồi lại xảy ra chuyện.”

Phương Phỉ nghe vậy, không nhịn được nhớ lại cảnh tượng ban nãy, thì thầm lẩm bẩm:

“Tứ tiểu thư quả thực giỏi quấy rối người khác, không nói đến chuyện làm phiền tiểu thư nghỉ trưa, còn lôi kéo đánh cờ tới tận chiều, chưa kể… còn có vị nhị tiểu thư kia, từ đầu tới cuối cứ như thể cả Ngọc Lâu viện này nợ nàng ấy mấy trăm lượng bạc không bằng…”

Giọng chưa dứt, đã bị Phương Linh ở bên cạnh liếc xéo một cái:

“Phỉ Nhi…”

Phương Phỉ rụt cổ, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Thì đúng là vậy mà…”

Phương Linh trừng mắt lần nữa, Phương Phỉ biết điều không dám lên tiếng thêm.

Hai tỷ muội Phương Linh – Phương Phỉ vốn là song sinh, dung mạo giống hệt nhau, ngay cả người trong phủ cũng khó phân biệt được ai với ai. Chỉ có điều, chỉ cần một người cất tiếng, liền lập tức có thể phân rõ. Khi còn nhỏ, thái thái vừa nhìn đã ưng ý, lại trùng hợp hai người cùng tuổi với đại tiểu thư, nên từ sớm đã được an bài làm nha hoàn thân cận, hầu hạ bên cạnh Tần Ngọc Lâu.

Hai bóng áo lục thấp thoáng bên tả bên hữu, một người cẩn trọng như gió xuân, một người hoạt bát như chim nhỏ, từ lâu đã thành đôi cánh quen thuộc của vị đại tiểu thư khuê các ấy.

Nhìn qua vẻ ngoài của hai tỷ muội bọn họ thì quả thực rất khó phân biệt được ai với ai, nhưng chỉ cần một trong hai cất tiếng nói, liền dễ dàng đoán định.

Nguyên nhân là vì muội muội Phương Phỉ có chất giọng ngây thơ hồn nhiên, tính tình thì lanh lợi đáng yêu, còn tỷ tỷ Phương Linh giọng nói lạnh nhạt, tính tình lại trầm ổn nghiêm túc. Chắc có thể làm khó người ngoài, còn đối với những nha hoàn cùng bà tử trong Ngọc Lâu Đông thì chỉ liếc mắt một cái là đã có thể phân biệt đâu là Phương Linh với Phương Phỉ.

Phương Linh dùng ánh mắt quở trách nhìn Phương Phỉ, nghiêm khắc nói: “Sao muội dám nói xằng bậy sau lưng các chủ tử như thế, nếu để người ngoài nghe thấy, lại cho rằng tiểu thư của chúng ta đặt điều, tạo điều tiếng không hai, việc này Cố ma ma ma mà biết được, xem sẽ phạt muội như thế nào….”

Cô nàng nghĩ tới nghĩ lui, liền hướng Tần Ngọc Lâu nói: “Tiểu thư, người đừng nghe Phương nhi nói bừa, nha đầu này nói chuyện luôn không suy nghĩ trước sau, chứ thực sự không có ý xấu gì cả…”

Tần Ngọc Lâu nghe vậy chỉ nhướng mắt lên trêu ghẹo Phương Phỉ một cái.

Phương Phỉ chỉ khẽ giọng nghẹn ngào nói: “ Tiểu thư….”

Tần Ngọc Lâu cười nói: “Tỷ tỷ của em chỉ muốn tốt cho em thôi, nên tiểu thư ta đây cũng không thể bênh em được….”

Phương Linh là người rất nghiêm khắc, nên thường ngày muội muội Phương Phỉ lỡ làm sai chuyện gì, thì Tần Ngọc Lâu sẽ cố gắng nói đỡ cô bé vài câu. Nàng cũng rất rõ tấm lòng trung thành tận tụy của hai tỷ muội bọn họ, nhưng chuyện lần này, cô bé vì xót xa cho chủ tử mà nhịn không được oán thán vài câu.

Thực đây không phải là chuyện lớn, nhưng mà….

Tần Ngọc Lâu quay lại nói với Phương Phỉ: “Tỷ tỷ của em nói rất đúng, tuy rằng chúng ta đang ở trong viện của mình khi nói mấy lời này, nhưng em cũng biết thái thái không thích nhất chính là những người ở sau lưng khua môi múa mép, các em lại là hai cánh tay đắc lực của ta nữa nên phải nhớ rằng, nếu đi ra khỏi tiểu viện, đi ra ngoài phủ này, mỗi lời nói cử chỉ của các em đều đại diện cho cho các tiểu thư, thậm chí là toàn bộ thể diện của Tần gia. Cho nên, lúc nào chúng ta cũng phải thận trọng lời ăn tiếng nói của mình, huống hồ…”

Tần Ngọc Lâu đặt lại tách trà lên bàn, rũ mắt, giọng điệu ung dung thong thả nói: “Đều là tỷ muội một nhà, đâu cần phải so đo tính toán với nhau làm gì, người xưa cũng đã nói rồng sinh chín con, mỗi con một tính nữa là. Trước nay tính tình của nhị muội luôn luôn lạnh nhạt, tam muội thì ăn nói khóe léo, tứ muội lại hơi ồn ào một chút, nhưng mỗi người tính, không thể nói như thế nào là tốt thế nào là xấu, nói không chừng người ngoài lại còn cảm thấy mấy tiểu thư nhà chúng ta ai nấy đều lẳng lơ diêm dúa, vô duyên vô cớ mang tiếng xấu, bản thân bị người khác ghét bỏ…”

Phương Phỉ vội nói: “ Làm sao có thể ….”

Nhất thời nhớ đến những lời đồn hai năm gần đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tức giận cùng bất bình, Phương Phỉ cắn răng nói: “ Người bên ngoài đều ăn nói linh tình có mắt cũng như mù, những con mọt sách cổ hủ đó không thi đỗ công danh cũng thôi đi, ngược lại suốt ngày như một đám bà tử xấu xa chỉ biết đi khắp nơi ăn nói hàm hồ, nếu để nô tỳ gặp chúng, nhất định sẽ nhổ nước bọt khắp mặt chúng…”

Vừa nói vừa cẩn thận quan sát thái độ của Tần Ngọc Lâu: “Tiểu thư, người đừng để tâm những lời loạn ngôn như thế, sở dĩ bên ngoài đồn đãi như vậy, nhất định là do có tiểu nhân đố kỵ với nhan sắc, nhân phẩm của người, chứ cả thành Lăng Nguyên này, phu nhân những gia đình trâm anh thế phiệt nào lại không nhìn rõ điều đó chứ….”

Thật ra Tần Ngọc Lâu cũng không để tâm lắm, cười cười nói: “Tiểu thư nhà em mới không thèm để ý đến ấy, dù sao sống trên cõi đời này, đâu cần phải dựa vào ánh mắt của người khác mà sống đâu…..”

Phương Phỉ giống như một con gà mổ thóc gật đầu không ngừng, nói: “Lời tiểu thư nói cực kỳ đúng, chính là ý này…”

Tuy là nói như thế, nhưng nhất thời Tần Ngọc Lâu lại nhớ thời gian gần đây mẫu thân thường hay ưu tư, cặp chân mày kia lúc nào cũng nhíu chặt lại.

Nàng hiểu gần đây mẫu thân vì lo lắng cho chuyện hôn sự của nàng mới vất vả như vậy. Xưa nay lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, đối với việc hôn nhân rất quan trọng. Mẫu thân chắc hẳn đang dốc lòng lo liệu, nên nàng không muốn hỏi tới quá nhiều.

Mặc dù chưa từng hỏi đến, nhưng bản thân cô cũng tự hiểu được mẫu thân luôn có ý kết thân với Nhan gia.
 

Trưởng nam của Nhan gia là Nhan Thiệu Đình từ nhỏ đã khí thế bất phàm, là một nhân tài hiếm có, hai người đã quen biết nhau từ nhỏ, hai năm trước dường như cha mẹ hai bên lại có ý tác thành cho mối hôn sự này.

Chỉ là hai năm gần đây, chắc hẳn vì ngại thanh danh của nàng ở bên ngoài, mà thái độ của đối phương càng ngày càng trở nên kì lạ.
 

Nhan gia có gia thế tốt, đại khái cũng được coi là môn đăng hộ đối, không tốt cũng chẳng xấu, nhưng vẫn còn chẳng lọt vào mắt xanh của mẫu thân, cho nên bây giờ mới làm cho người càng cảm thấy phiền não.

Bởi vì nàng quá mức kiều diễm, nên rất khó tìm được nhà chồng, đây cũng là nguyên nhân chính. Thực ra trong lòng Tần Ngọc Lâu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

“Đúng rồi, hôm nay không phải nhà ta có khách đến sao? Những vị khách đó còn ở trong viện của thái thái không…”

Tần Ngọc Lâu mở sổ sách ra, nhất thời nghĩ đến chuyện này, bỗng lên tiếng hỏi.

Phương Linh vội bẩm báo: “Hồi tiểu thư, có vài vị phu nhân nhưng sớm đã rời khỏi phủ….”

Phương Linh đem mọi chuyện khi ấy kể chi tiết lại: chỉ biết Nhan phu nhân ngồi chưa đến một khắc thì nha hoàn đến báo trong phủ có chuyện quan trọng, nên vội vã rời đi, còn Lưu phu nhân và Vương phu nhân cũng chỉ ngồi lại một lúc.

Tần Ngọc Lâu nghe thế hơi nhướng mày, sau đó có hơi nhếch môi cười cười. 
Xem ra, sợ là không có duyên phận với Nhan gia rồi.

Nhưng nghĩ đến vị huynh trưởng Nhan Thiệu Đình kia, Tần Ngọc Lâu lại không khỏi nhíu mày.

Thôi vậy.

Xưa nay nhân duyên là do trời định, loại chuyện tình duyên này, không thể cưỡng cầu. Dù sao cũng là lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối, nên nàng cũng lười quản.

Tân Ngọc Lâu cầm bút mực lên, mở sổ sách ra cẩn thận xem xét.

Phương Linh và Phương Phỉ thấy thế, liền tới bên cạnh, người hầu hạ rót trà mài mực, người thì nhẹ nhàng lui ra bên ngoài đóng cửa lại.

Thấy phía sau viện, có mấy tiểu nha đầu đang đứng dưới bóng mát chơi đá cầu, Phương Linh ho nhẹ một tiếng, bọn chúng lập tức sợ hãi quay đầu chạy không thấy bóng dáng.

Trước nay hạ nhân trong viện của Tần Ngọc Lâu luôn đông đúc, đặc biệt là những tiểu nha hoàn chạy vặt kia, không cần câu nệ, Phương Linh lại sợ bọn chúng nhiễm thói hư tật xấu, nên mới thi thoảng dạy dỗ một hai câu, làm tất cả nha hoàn trong viện đều sợ nàng ta.

Giờ Ngọc Lâu Đông đã yên tĩnh hơn. Mặt trời đang dần ngả về Tây. Tần Ngọc Lâu bận trong phòng gần một canh giờ, cuối cùng cũng xong việc.

Phương Linh thấy sắc trời đã không còn sớm, vội phân phó nhà bếp đem bữa tối lên, nha hoàn trong viện lại bắt đầu bận rộn.

Sau khi dùng cơm xong, bỗng nhiên Phương Linh nhớ đến một câu ban ngày tiểu thư nói đến, vội hỏi: “Ban sáng có nghe tiểu thư đề cập đến tiệc ngắm hoa ở Nhan gia, trước nay tiểu thư không hay để ý đến, hôm nay nghe ý tứ của tiểu thư vậy, lần này người muốn tham gia sao?”

Tần Ngọc Lâu suy nghĩ một lúc, thở dài nói: “ Nhan gia tỷ tỷ ít ngày nữa sẽ phải gả đến kinh thành, lần này gả đi, sau này so khó có dịp gặp lại, nên khó lòng từ chối… vẫn phải đi thôi….”

Phương Linh nghe vậy liền gật đầu, chợt nói: “ Nô tỳ thấy khi sáng tam tiểu thư đến đây, sắc mặt có chút kỳ lạ, dường như có chuyện muốn nói với tiểu thư, chỉ vì ngại có mặt nhị tiểu thư và tứ tiểu thư cho nên, đành phải đem lời nói nuốt vào trong, e rằng cũng là vì chuyện này…”

Tần Ngọc Lâu nhớ đến mấy lần tam muội muội muốn nói rồi lại thôi, thực ra trong lòng cũng hiểu rõ, đành bất đắc dĩ nói: “Hôm nay Nhan gia tỷ tỷ đưa thiếp mời đến đây, e rằng Nhị thẩm đã giữ lại thiếp mời của tam muội rồi…”

Dù sao chuyện này cũng không phải xảy ra một hai lần, Tần Ngọc Lâu nói xong, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
——————//—//—————-
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play