Lúc Tần Ngọc Khanh bước vào Ngọc Lâu viện, chỉ thấy trong phòng đã rộn ràng tiếng cười nói, vô cùng náo nhiệt.
Người đầu tiên lọt vào tầm mắt nàng là tam tiểu thư Tần Ngọc Liên đang an vị bên bàn bát tiên nhàn nhã dùng trà, bên cạnh có nha hoàn bưng tới một đĩa điểm tâm hoa quế cùng trái cây ướp lạnh. Nghe động tĩnh, Ngọc Liên chỉ hơi nghiêng đầu mỉm cười, ánh mắt lướt qua nàng một lượt rồi lại bình thản cúi xuống, không mở miệng chào hỏi.
Gần chiếc giường mềm bên cửa sổ, có đặt một bàn cờ bằng gỗ cây thu thô mộc, sắc trầm cổ kính. Quân cờ trắng đen được làm từ ngọc quý – quân đen đen như nhung, mượt mà rắn chắc; quân trắng lại sáng như tuyết, lẩn vân xanh nhạt, thoạt nhìn đã biết là vật phẩm thượng hạng.
Hai cô nương ngồi đối diện nhau, có vẻ đang đánh cờ.
Ngồi bên phải là một tiểu cô nương vóc người nhỏ nhắn đáng yêu, tuổi chừng mười hai mười ba, mái tóc chải búi kiểu đôi én, tinh xảo mà không mất đi vẻ trẻ con. Trên người mặc áo lụa xanh lạt, chân váy vàng khói nhẹ nhàng, khuôn mặt tròn trịa trắng hồng, đôi má mịn màng như trứng gà bóc, vừa hé môi cười đã lộ ra đôi lúm đồng tiền hớp hồn người.
Đây chính là tứ tiểu thư Tần Ngọc Dao, đích nữ của nhị phòng, tiểu thư được Nhị lão gia hết mực yêu thương, cưng chiều như ngọc như châu. Sau lưng nàng còn có hai nha hoàn thân cận đứng hầu.
Giờ phút này, Ngọc Dao đang chống cằm trên mặt bàn, đôi mắt ngập tràn hứng thú nhìn chằm chằm bàn cờ, thấy có người đến chỉ liếc mắt qua một cái, sau đó lại khẩn trương thúc giục:
“Đại tỷ, tới lượt tỷ đó!”
Người ngồi đối diện không lập tức đáp lời. Ánh mắt nàng rời khỏi bàn cờ, khẽ nghiêng đầu nhìn ra phía cửa.
Lơ đãng thoáng nhìn một cái, liền nhẹ giọng nói:
“Dừng tay một chút.”
Ánh mắt kia, khiến lòng người không khỏi khựng lại.
Một đôi mắt phượng dài khẽ nhướng, sóng nước lưu chuyển như mang theo cả xuân sắc ẩn tàng. Mi mắt cong cong như nét liễu vừa uốn, ánh nhìn dịu dàng mà khêu gợi, như có nét cười nhẹ vương nơi đuôi mắt. Ánh mắt ấy thực sự khiến người đối diện vừa e dè vừa không thể dời mắt, quyến rũ mà không tầm thường, lười nhác mà không cợt nhả, như có như không, như gần như xa – mê hoặc lòng người.
Dù mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, nhưng nàng lại mang một dung nhan diễm lệ khiến hoa cũng phải cúi đầu. Từng nét mày nét mắt, từng đường cong cánh môi đều là thiên công địa tạo, gợi cảm mà vẫn mang nét cao quý như phù dung nơi núi biếc, rung động mà không tầm thường.
Đó chính là đại tiểu thư Tần Ngọc Lâu – đích nữ của đại phòng, cũng là chủ tử Ngọc Lâu viện.
Vốn định buổi trưa nay nghỉ ngơi một lát, nào ngờ vừa tỉnh dậy liền bị Ngọc Dao tới quấn lấy không tha.
Tính tình tứ muội xưa nay có chút nghịch ngợm, gần đây đột nhiên hứng thú với cờ vây, nhưng tài nghệ thì… quả thực khiến người khác nhịn không nổi muốn “bỏ của chạy lấy người”. Nhị phòng ai nấy đều cố tình tránh né, không còn cách nào mới đành kéo đại tỷ ra làm “quân luyện tập”.
Vậy nên, Tần Ngọc Lâu cũng chưa kịp chỉnh trang dung nhan.
Nàng chỉ tùy tiện khoác một bộ y phục tơ lụa xanh ngọc, chân váy thêu chìm hoa lan nhã nhặn, đầu cài một cây trâm ngọc bích đơn giản, tóc dài xõa qua lưng, vài lọn mảnh mai buông xuống trước ngực, nhẹ nhàng vắt qua thắt lưng.
Dẫu không phấn son điểm điểm, không chỉnh chu chải chuốt, nhưng khí chất trên người nàng vẫn phảng phất phong tình dịu dàng, lười nhác mà cao quý, khiến người ta chẳng thể nhìn nàng mà nghĩ đến hai chữ “nhếch nhác”.
Thấy Tần Ngọc Khanh bước vào, Ngọc Lâu mỉm cười, phân phó nha hoàn dâng trà, nhẹ nhàng nói:
“Nhị muội cũng đến rồi sao…”
Nàng lại quay đầu nhìn Tần Ngọc Liên và Tần Ngọc Dao, cười cười:
“Các muội hôm nay hẹn nhau đến đây cả, chỉ để nhìn tỷ lúc đầu bù tóc rối thế này sao? Nếu để phụ thân nhìn thấy, e rằng lại mắng tỷ không ra dáng trưởng tỷ rồi… May là ở đây đều là tỷ muội trong nhà, chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài thì cũng chẳng hề gì.”
Nói lời là vậy, nhưng ánh mắt Ngọc Lâu thoáng mang theo một tia nghiền ngẫm, sâu xa mà mềm nhẹ như nước chảy qua tim.
Phương Linh và Phương Phỉ – hai nha hoàn thiếp thân của nàng – là người lanh lợi, vừa nghe hiểu đã nhanh chóng lui xuống chuẩn bị y phục, đồ trang sức, lược chải, rồi quay lại hầu hạ chủ tử rửa mặt, búi tóc.
Chỉ trong chốc lát, dung nhan chưa trang điểm kia liền được điểm nhẹ vài nét, càng tô điểm thêm vẻ yêu kiều động lòng người.
Tần Ngọc Lâu mỉm cười nói tiếp:
“Hiếm có dịp bốn tỷ muội chúng ta tụ họp đông đủ như thế này…”
Dứt lời, liền phân phó Phương Phỉ đi pha một ấm trà mới, còn dặn đi lấy ít trái cây mà sáng sớm người trong phủ đã đem tới đây, một lúc sau, có người mang tới dâng lên một đĩa vải ướp lạnh.
Xưa nay Tần Ngọc Liên có chút tham ăn, lúc này đã đưa tay cầm một quả vải lên, dùng ngón tay út gẩy nhẹ phần vỏ màu hồng đào bên ngoài, lớp thịt trắng óng bên trong lộ ra, rồi nhìn Tần Ngọc Lâu cười híp mắt nói: “ Vẫn là chỗ của đại tỷ có thật nhiều đồ tốt….”
Cái miệng nhỏ nhắn cong cong khẽ cắn một cái, vừa nâng tầm mắt, đã nhìn thấy người ngồi đối diện, từ khi bước vào cửa đến giờ Tần Ngọc Khanh chưa từng lên tiếng, đuôi mắt Tần Ngọc Liên hơi nhướng lên, bỗng nhiên cười khẽ: “ Đại tỷ nói có lý, mặc dù đều ở cùng một phủ, nhưng khó có dịp các tỷ muội tề tựu đông đủ thế này. Hôm nay cũng thực hiếm có, đại tỷ cũng biết, xưa nay muội không mấy khi có thời gian rảnh rỗi, nhưng cứ dăm ba hôm lại tới quấy rầy đại tỷ, không giống như nhị tỷ, cả ngày đều phải dốc lòng chuyên tâm cho việc học, chăm chỉ hiếu học như thế, khó trách lại trở thành một trong trong bốn vị mỹ nữ của thành Nguyên Lăng….”
Tần Ngọc Liên nói ra những lời này, liền thấy ánh mắt nhàn nhạt của Tần Ngọc Khanh nhìn về phía mình.
Tần Ngọc Liên thản nhiên nhìn lại nàng ta, cười một cái thật xinh đẹp.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hừ lạnh, lời nói có chút châm chọc cất lên ngay sau đó: “Lúc ăn cũng không ngăn được cái miệng….”
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng đủ cho mọi người nghe thấy.
Tần Ngọc Liên nghe thấy lời này, sắc mặt có chút thay đổi, vẻ mặt dường như có chút không nhịn được, muốn lên tiếng phản bác, nhưng khi thấy Tần Ngọc Lâu liếc mắt một cái, cuối cùng vẫn phải cố nín nhịn, tỏ vẻ như không nghe thấy gì, nhìn Tần Ngọc Lâu nói: “Vẫn là chỗ của đại tỷ có đồ ngon, quả vải này cũng vậy, chỉ có vải ở chỗ đại tỷ mới ngọt lịm như thế này….”
Lời vừa nói xong, lại nghe thấy một tiếng cười giễu cợt vang lên.
Tần Ngọc Liên nổi đóa lên, cho dù tính tình có tốt đến đâu, giờ phút này trên mặt cũng không còn nhịn nổi nữa, chỉ quay đầu nhìn về phía ngọn nguồn sự việc, giận dữ nói: “Hình như hôm nay tứ muội vừa ăn nhầm phải thuốc pháo, cho nên mặt mũi mới trở nên âm dương quái khí như thế này….”
Tần Ngọc Dao giương mắt lên nhìn, vẻ mặt đầy châm chọc nói: “Chung quy là không phải vì ăn quá nhiều vải sao, miệng lưỡi mới bốc hỏa lên….”
“ Muội…”
Tần Ngọc Liên sắc mặt tối sầm lại.
Tần Ngọc Dao lại hừ lạnh một tiếng, muốn mở miệng lên tiếng châm chọc thêm vài câu nữa thì bị Tần Ngọc Lâu trừng mắt nhìn qua, Tần Ngọc Dao thấy thế mới liền nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu, cuối cùng không lên tiếng nữa.
Tần Ngọc Lâu nhìn thấy sắc mặt hai người bọn họ, một người thì mặt mũi tối sầm, người còn lại vẻ mặt mang đầy sự mỉa mai, đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai tỷ muội của nhị phòng chính là kẻ thù không đội trời chung của nhau. Kỳ thật cái gì cũng có nguyên nhân của nó. Tính tình Tần Ngọc Dao xưa nay rất giống mẫu thân của mình, cũng chính là thái thái của nhị phòng – Diêu Thị, cả phủ ai nấy đều biết, tính tình hai mẫu tử bọn họ vô cùng kiêu căng với nóng nảy, nên hình như không được nhị thúc yêu thích cho lắm.
Ngược lại, di nương của nhị phòng tính tình thì nhu nhược dễ bắt nạt, tam tiểu thư Tần Ngọc Liên miệng lưỡi ngọt ngào, luôn tạo niềm vui cho nhị thúc.
Hai bên như nước với lửa, mấy năm trước còn khá tốt, tuy rằng nhị thúc có chút đào hoa, rốt cuộc vẫn còn xem trọng chính thê, nhưng mấy năm gần đây, lúc nào cũng chỉ thiên vị cho vị thị thiếp kia, nghiễm nhiên có xu hướng sủng thiếp diệt thê.
Hiện giờ thế lực hai bên đang ở thế cân bằng bất phân thắng bại, nên chẳng cần giữ thể hiện cho nhau nữa.
Như vậy cũng có thể hiểu, tình tỷ muội của Tần Ngọc Liên cùng Tần Ngọc Dao thân thiết đến mức nào.
Cho dù Tần Ngọc Lâu thân là trưởng tỷ, cũng không tiện can dự vào chuyện của nhị phòng, nhìn thấy Tần Ngọc Liên vẫn còn đang tức giận, nàng chỉ kiên nhẫn trấn an vài câu, lại nói: “ Những quả vải này từ sáng sớm đã có người trong phủ đem đến, tuy mỗi viện đều có, nhưng mấy ngày qua ta có chút nóng trong, nên không ăn được nhiều, vì vậy vẫn còn để lại một phần, nếu muội thích ăn, chờ lúc nữa mang một ít đem về, dù sao ta cũng không thể ăn được bao nhiêu….”
Tần Ngọc Liên nghe xong, dường như có chút ngượng ngùng, ngoài miệng lại nói: “Căn bản chúng thuộc về tỷ tỷ, làm sao muội có thể không biết xấu hổ mà tơ tưởng….”
Tuy nói như thế, lại không có nói đồng ý, tất nhiên cũng hề có ý từ chối.
Tần Ngọc Lâu cười cười.
Cuối cùng thì một hồi phong ba nho nhỏ cũng qua đi. Tần Ngọc Lâu không khỏi đưa tay day day nhẹ huyệt thái dương, Phương Phỉ đứng phía sau vội tiến lên thấp giọng hỏi han nàng vài câu.
Tần Ngọc Lâu chỉ nhẹ cười lắc lắc đầu. Vừa ngước mắt lên, đã thấy Tần Ngọc Khanh đang nhìn chằm chằm mình, thấy nàng nhìn qua, nàng ta liền rũ mắt xuống.
Từ lúc vào phòng đến giờ nàng ta chưa lên tiếng nói gì, lúc này bỗng nhiên đứng dậy, lên tiếng muốn cáo từ. Trước khi đi, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn Tần Ngọc Lâu nói: “Đây là đồ vật mà Tiêu di nương đặc biệt bảo muội đem đến đây tặng cho đại tỷ …”
Kiêm Hà đứng bên ngoài nghe thấy vậy liền cầm khay cung kính tiến vào, đi đến bên cạnh Tần Ngọc Khanh.
Tần Ngọc Liên nhìn chúng, đôi mày liễu lập tức nhướng lên, lại cười nói: “Xém chút nữa thì muội quên mất, vừa rồi tình cờ gặp nhị tỷ ở bên ngoài viện, hình như nhị tỷ muốn đem đồ đến cho đại tỷ, mải mê nói chuyện, nhất thời cao hứng lại quên mất chuyện này. Đại tỷ, tỷ nhìn xem, tay nghề của Tiêu di nương quả thực không tệ, sợ rằng ngay cả tay nghề của tú nương ở trong phủ cũng còn kém xa …”
Tần Ngọc Liên vừa nói xong, Tần Ngọc Khanh liền quay đầu nhìn chằm chằm nàng ta, gằn từng chữ nói: “Tam muội muội, xin nói chuyện cẩn trọng…”
Tần Ngọc Liên vội lấy quạt tròn che mặt, làm ra vẻ không hiểu ý của câu nói này, chớp chớp mắt lại nói: “Nhị tỷ, có phải muội lại nói sai điều gì rồi không?”
Tần Ngọc Khanh nhìn chằm chằm nàng ta một lúc.
Tần Ngọc Lâu đảo mắt nhìn hai người, vội cầm túi thơm trên khay lên tinh tế quan sát, một lát sau, lại ngước mắt qua nhìn Tần Ngọc Khanh, cười nói: “Những món đồ này ta rất thích, di nương đã vất vả rồi…”
Tần Ngọc Khanh ngẩng lên nhìn nàng, mím môi không nói lời nào, không bao lâu liền xoay người rời đi.
Vừa đi được vài bước, cơ hồ nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói nũng nịu của Tứ tiểu thư Tần Ngọc Dao: “Đại tỷ, cái này đẹp quá, cho muội nhé…”
Lát sau, lại có một giọng nói êm dịu ung dung thong thả còn vương một chút lười nhác, chậm rãi vang lên, hình như là lên tiếng từ chối. Bước ra khỏi tiểu viện, mà giọng nói dịu dàng ôn nhu ấy dường như vẫn còn vang vọng bên tai.