Tần Ngọc Lâu thoạt đầu chỉ tưởng bản thân nghe lầm.
Nhưng nhìn thấy Phương Linh và Phương Phỉ đứng hai bên trái phải cũng đều đồng loạt đưa mắt nhìn quanh, nàng khẽ chau mày, thần sắc có phần nghi hoặc.
Chẳng bao lâu sau, một giọng nam dịu nhẹ lại mang theo mấy phần bối rối bỗng vang lên từ nơi núi giả gần đình viện:
“Tiểu sinh… tiểu sinh ở chỗ này…”
Phương Linh lập tức quay người theo hướng phát ra tiếng động. Khi thấy rõ người đang đứng sau giả sơn, nàng liền lạnh giọng:
“Ngươi là ai?”
Chỉ thấy người nọ vội vàng bước ra, gương mặt trắng trẻo lộ vẻ lúng túng, tay chân có chút luống cuống, gập người thi lễ:
“Tiểu sinh họ Tiết, tên Ngọc, tự Tử Uyên, người bản quận Nguyên Lăng, là biểu huynh của Lưu Bỉnh Thân. Tiểu sinh cư trú tại phố Hồng Hưng, ngõ Thanh Thủy phía sau tiệm vải, trong nhà có lão mẫu và muội muội, hôm nay theo biểu đệ đến dự yến tiệc… tiểu sinh… tiểu sinh…”
Lời còn chưa dứt, đầu đã cúi rạp xuống, thanh âm mỗi lúc một nhỏ, câu cú càng lúc càng lộn xộn.
Phương Phỉ thấy thế, không nén được bật cười khẽ, nhưng vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt nghiêm khắc của Phương Linh, nàng vội thu lại nụ cười, rồi sửa lại tư thế, nghiêm sắc mặt, theo sau cất tiếng lạnh lùng:
“Không ai hỏi ngươi nhà ngươi ở đâu hay có bao nhiêu người trong nhà. Chúng ta hỏi, là vì sao ngươi lại xuất hiện ở chốn này? Đây là nơi dành riêng cho nữ quyến, chẳng lẽ ngươi không biết điều đó sao? Hay là ——”
Nàng híp mắt, giọng càng trầm xuống:
“Hay là ngươi thừa dịp không người để len lén trà trộn vào, còn cả gan gọi thẳng khuê danh của tiểu thư nhà ta? Nói mau, rốt cuộc ngươi ôm tâm tư gì trong lòng?”
Người kia sắc mặt tái nhợt, tay chân rối loạn, vội vàng thi lễ:
“Cô nương xin chớ hiểu lầm, tiểu sinh tuyệt không dám có ý mạo phạm. Chỉ là lúc đi ngang qua nơi này, thấy Tần cô nương ở đây, trong lòng bao năm khổ sở chưa từng nguôi, mới đánh bạo đến gần để… để tạ lỗi…”
Người này tên Tiết Ngọc, nói năng tuy lắp bắp, nhưng hai tay vẫn giữ lễ, ánh mắt rũ thấp, chưa hề có chút vô lễ. Trông dáng điệu có phần thành thực, lại khiến người không nỡ tức giận.
Phương Linh và Phương Phỉ đưa mắt nhìn nhau, khó phân rõ hờn giận hay buông lỏng.
Lúc ấy, Tần Ngọc Lâu mới từ từ đứng dậy, xoay người lại, ánh mắt nhàn nhạt rơi lên bóng người thấp thoáng sau giả sơn.
Chỉ thấy thư sinh nọ tuổi chừng mười bảy, mười tám, mày thanh mắt sáng, diện mạo tuấn tú, mặc một bộ trường sam màu lam bạc đã hơi phai, cổ áo cùng tay áo đều có dấu hiệu giặt nhiều lần đến trắng bệch. Nhưng toàn thân lại vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp, không một sợi chỉ dư thừa.
Trên thắt lưng chỉ đeo một khối ngọc bội trắng, toàn thân không mang lấy nửa phần vật trang sức dư thừa.
Thấy nàng nhìn tới, thiếu niên liền hoảng hốt cúi đầu, tay chân cứng đờ, nét mặt khẩn trương hiện rõ.
Tần Ngọc Lâu nhìn chàng một cái, chậm rãi mở miệng, giọng nói dịu dàng, nhẹ như nước đầu xuân:
“Công tử cùng ta vốn không quen biết, sao lại phải tạ lỗi?”
Giọng nói của nàng mềm mại, tựa như tiếng suối róc rách giữa lưng chừng núi, vẳng vào lòng người khiến Tiết Ngọc nhất thời như bị câu hồn, trong lòng ngực phập phồng không yên, tim như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Chàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn nàng, liền đỏ bừng cả mặt. Từ cổ đến tận mang tai đều nhuộm một tầng hồng thắm, vội cúi đầu thấp hơn nữa.
Một lát sau, Tiết Ngọc ấp úng nói:
“Tần… Tần cô nương… tiểu sinh thật sự vô cùng thất lễ…”
Thấy nàng vẫn chưa nói gì, chàng lại càng luống cuống, cố lấy hết can đảm nói tiếp:
“Kỳ thực, hơn một năm nay, tiểu sinh vẫn canh cánh trong lòng. Khi ấy… tại Vương phủ, tiểu sinh có duyên may nhìn thấy tiểu thư một lần. Dung nhan của tiểu thư khi ấy, quả thực tựa thiên tiên giáng thế, khiến tiểu sinh si ngốc mà không kìm lòng được, đã lén… vẽ một bức chân dung…”
Nói đến đây, Tiết Ngọc liền chắp tay cúi đầu, thần sắc đầy ân hận:
“Nào ngờ lại bị bọn bằng hữu phát hiện, cuối cùng truyền ra ngoài… nếu không phải do lòng dạ tiểu sinh thiển cận, nhất thời hồ đồ, thì đâu đến nỗi liên luỵ đến thanh danh của tiểu thư. Hôm nay đến đây là để tạ tội, tiểu sinh thực lòng cảm thấy vô cùng hổ thẹn…”
Phương Phỉ nghe tới đây, lửa giận bùng lên:
“Thì ra là ngươi! Chính ngươi là kẻ đã vẽ trộm hình tiểu thư, hại người ta bàn ra tán vào bao nhiêu ngày tháng. Tiểu thư nhà ta phẩm hạnh đoan trang, xuất thân thế gia, nào phải hạng người để ngươi bôi nhọ dễ dàng? Ngươi dăm ba câu nhận lỗi là muốn xóa bỏ hết sao? Thật là quá coi thường người khác rồi!”
Tiết Ngọc nghe vậy, mặt đỏ như lửa, chỉ cúi đầu không dám biện bạch.
Lúc ấy, Tần Ngọc Lâu khẽ gọi:
“Phỉ Nhi.”
Ngữ khí nàng ôn hoà, nhưng cũng mang theo vài phần nghiêm khắc.
Phương Phỉ liền hậm hực gọi một tiếng:
“Tiểu thư…”
Thấy thần sắc của Tần Ngọc Lâu không vui, nàng liền ngậm miệng, lùi về sau một bước, không nói thêm lời nào.
Chỉ là trong lòng vẫn chưa cam tâm, đôi mắt nàng khẽ liếc nhìn nam tử phía trước, ánh nhìn lạnh nhạt mà kiên quyết. Tần Ngọc Lâu chậm rãi bước lên một bước, thần sắc vẫn trấn định như thường, chỉ chăm chú nhìn người đang đứng dưới bậc thềm một lúc, rồi nhẹ giọng cất lời:
“Nếu hôm nay công tử chủ ý tới để giãi bày, thực ra ta cũng chẳng rõ mọi chuyện rốt cuộc là do đâu mà ra. Lần này công tử dũng cảm bước ra thừa nhận, thực khiến người ta kính trọng. Lại như lời công tử nói, chỉ là nhất thời vô tâm, đã vậy, mẫu thân ta cùng Lưu phu nhân xưa nay giao tình sâu đậm, tiểu nữ cũng không muốn truy cứu thêm.”
Dừng lại một thoáng, nàng ngẩng mắt, thanh âm ôn hoà nhưng nghiêm túc:
“Chỉ là công tử là người đọc sách, hẳn cũng rõ đạo lý quân tử: có chuyện nên làm, có chuyện không nên. Mong rằng về sau sẽ giữ mình cẩn trọng hơn.”
Tiết Ngọc nghe xong, trong lòng nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nhưng rồi lại thoáng khẩn trương. Lời nói của Tần tiểu thư rõ ràng châu ngọc rơi rơi, có tình, có lý, vừa khiến người hổ thẹn, lại vừa sinh lòng cảm mến.
Hắn lập tức chắp tay, thần sắc nghiêm túc:
“Tiểu thư khoan dung độ lượng, Tiết Ngọc vô cùng cảm kích. Về sau nhất định thận trọng từng lời ăn tiếng nói, quyết không để mất mặt thánh hiền.”
Tần Ngọc Lâu nhẹ gật đầu, ánh mắt đảo qua nhìn Phương Linh đang đứng bên. Phương Linh hiểu ý, bước lên trước, uyển chuyển nói:
“Nơi đây là hậu viện, vốn dành riêng cho nữ quyến, công tử còn ở lại e là không hợp lễ, nếu để người khác nhìn thấy, sợ rằng sẽ tổn hại đến danh tiếng của tiểu thư nhà ta…”
Tiết Ngọc nghe vậy liền vội vàng cúi đầu:
“Tiểu sinh hiểu rồi, xin cáo lui ngay.”
Dứt lời, đôi môi hắn khẽ mấp máy, như còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống. Chỉ lặng lẽ nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra một tia thâm tình và tiếc nuối. Hắn khẽ nói:
“Tiểu thư, xin bảo trọng.”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Trong lòng Tần Ngọc Lâu khẽ chấn động, mấy nha hoàn đi theo cũng vội vàng quay người lại, Phương Linh, Phương Phỉ cùng Quy Hân đồng loạt tiến lên chắn trước người nàng.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu nha hoàn chừng mười bốn mười lăm tuổi đang nhanh bước đi tới. Ánh mắt mọi người lúc này mới dịu đi đôi phần, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu nha hoàn kia không nhìn ngang ngó dọc, chỉ cung kính cúi người thi lễ, nhẹ giọng bẩm báo:
“Bẩm Tần tiểu thư, lão phu nhân cho mời tiểu thư qua đó một chuyến.”
Tần Ngọc Lâu nghe vậy thoáng sửng sốt. Nàng vừa mới từ chỗ lão thái thái rời đi, sao lại lập tức cho người tới gọi?
Nhìn kỹ lại tiểu nha hoàn kia, hình như có chút quen mắt, đúng là người hầu bên cạnh lão thái thái. Nghĩ vậy, nàng cũng không nghĩ nhiều, liền gật đầu nói:
“Được, ta đi ngay.”
Rồi lại dặn dò:
“Linh Nhi theo ta. Phỉ Nhi, Quy Hân, hai người ở lại nơi này. Nếu Nhị thẩm hay các muội muội có đến tìm, nhớ chuyển lời giúp ta.”
Hai người vội vàng đáp ứng. Tần Ngọc Lâu liền theo nha hoàn kia rời khỏi vườn hoa, cùng Phương Linh chậm rãi bước theo sau.
Vừa rời đi, Phương Phỉ cùng Quy Hân còn chưa kịp xoay người, đã không thấy bóng dáng ai nữa, chỉ cảm thấy như vừa bị hoa mắt.
Lại nói Tiết Ngọc, thấy có người tới gần, sợ gây ảnh hưởng đến danh tiết của Tần Ngọc Lâu, liền vội vàng cúi đầu, lẩn vào sau bụi cây bên cạnh giả sơn để tránh đi ánh mắt người khác.
Hắn lặng lẽ nấp ở đó một lúc, sau khi chắc chắn không ai theo tới, lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Dẫu sao cũng là người đọc sách, vậy mà hôm nay lại hết lần này đến lần khác phải giở trò lén lút, trong lòng có phần bối rối. Giày còn dính đầy bụi đất, cả người nhìn vô cùng chật vật.
Hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay, vừa rồi vội vã chui vào bụi rậm, chắc chắn đã bị cào xước, nơi da trầy đỏ rát, liền đưa lên thổi nhẹ vài cái, lòng vẫn còn lâng lâng khi nhớ lại lời nói dịu dàng của Tần tiểu thư.
Gương mặt chợt bừng đỏ, bất giác nở nụ cười ngốc nghếch.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiết Ngọc: Là ta ra sân trước đó nha.
Nam chính (nhướn mày): Quá yếu.
Tiết Ngọc: Dù gì ta cũng là người nam đầu tiên xuất hiện… Không tính là khai sân hả?