Đoàn người của Tần Ngọc Lâu theo lối hành lang dài song song tiến về tiền viện.
Đi được một quãng, nàng chợt nhớ đến lời dặn hôm qua của Tam muội Tần Ngọc Liên, liền nghiêng mặt hỏi nhỏ với Đông Nhi – nha đầu vừa nãy được sai đi thông báo với nhị phòng – xem Tam tiểu thư đã tới chưa. Đông Nhi cung kính đáp:
“Bẩm tiểu thư, khi nô tỳ truyền lời, trong viện nhị phòng chỉ có Nhị thái thái cùng Tứ tiểu thư, không thấy bóng dáng Tam tiểu thư đâu ạ.”
Tần Ngọc Lâu khẽ nhíu mày, trong lòng nảy lên chút nghi hoặc. Tần Ngọc Liên xưa nay ham vui náo nhiệt, đặc biệt thích những yến hội thế này, hôm qua còn đích thân đến Ngọc Lâu Đông bày tỏ mong muốn được đi cùng, vậy cớ gì hôm nay lại vắng bóng?
Nghĩ đoạn, nàng ghé tai Phương Linh thì thầm dặn dò vài câu. Phương Linh hiểu ý, liền lặng lẽ sai người đi dò xét.
Lúc này đoàn người đã bước ra đến sân trước, quả nhiên thấy xe ngựa đã sớm được chuẩn bị chu tất. Trong sân, Nhị thái thái Diêu thị cùng Tứ tiểu thư Tần Ngọc Dao đang đứng chờ.
Diêu thị năm nay vừa tròn ba mươi, đồng niên với Viên thị, song do thân hình có phần đẫy đà, dáng vóc thô kệch nên trông già dặn hơn. Tuy nhiên da bà lại trắng, môi dày, nét mặt nhu hòa, nhìn chung cũng coi như đoan trang, chỉ có điều, khí chất lại toát ra vẻ nghiêm khắc, nóng nảy của một người quản gia nội viện lâu năm.
Tần Ngọc Dao vận xiêm y sa mỏng màu hồng nhạt, búi tóc kiểu song nụ trông rất đỗi ngây thơ đáng yêu, trên đầu còn cài cây song ngư bát bảo thoa – chẳng phải chính là món trang sức hôm qua nàng đã cho người đưa tặng sao?
Hai người thấy Tần Ngọc Lâu từ xa liền đồng loạt nhìn sang. Trong mắt ánh lên nét kinh diễm, song lại lập tức thu liễm thần sắc như thường, dù sao dung nhan của đại tiểu thư vốn đã nổi danh, không phải hôm nay mới thấy.
Tần Ngọc Dao kéo nhẹ tay Diêu thị, khẽ nghiêng đầu, giọng nũng nịu:
“Đại tỷ, chờ tỷ mãi, chân muội cũng sắp đứng không nổi rồi…”
Tần Ngọc Lâu mỉm cười ôn hòa, dịu dàng đáp:
“Vậy muội nói xem phải làm sao mới phải, muội muội tốt của ta?”
Chưa dứt lời, đã thấy Tần Ngọc Khanh từ phía sau bước lên, cung kính cúi người hành lễ với Diêu thị.
Diêu thị đưa tay điểm nhẹ trán Tần Ngọc Dao, vẻ sủng ái không giấu được:
“Hôm qua vừa nhận được quà tốt của trưởng tỷ, hôm nay có chờ đợi một chút cũng đáng mà.”
Tần Ngọc Dao bĩu môi, làm nũng:
“Đáp lễ cũng thật nhanh nha…”
Diêu thị bật cười, giọng mang theo chút đùa cợt:
“May là con còn có trưởng tỷ ở đây, không thì thật chẳng dám nhận con là nữ nhi của ta…”
Trong sân tràn ngập không khí hòa thuận vui vẻ, duy chỉ có Tần Ngọc Khanh đứng nép một bên, thần sắc im lìm.
Diêu thị chưa từng ưa những đứa con của thiếp, mà hậu viện nhị phòng lại không thiếu chuyện rối ren, bởi vậy, mỗi khi trông thấy Tần Ngọc Khanh đều tỏ vẻ như không nhìn thấy, thậm chí không buồn liếc mắt qua.
Bà gọi Tần Ngọc Lâu lại, cẩn thận ngắm nhìn một phen, khen vài câu, lại hỏi thăm sức khoẻ của Viên thị, nàng cũng thành thật hồi đáp từng lời.
Nghe xong, Diêu thị thoáng trầm ngâm, sắc mặt chợt trở nên phức tạp, lẩm bẩm:
“Đại tẩu quả thực có phúc…”
Ánh mắt sâu kín, giọng điệu khó phân, khiến Tần Ngọc Lâu có chút cảm giác kỳ lạ, song nàng không tiện hỏi nhiều. Diêu thị lại dặn dò các nàng thêm đôi câu, cuối cùng nói:
“Thời gian không còn sớm nữa, nên khởi hành thôi.”
Tần Ngọc Lâu vội bước lên một bước, khẽ thưa:
“Nhị thẩm, Tam muội còn chưa tới…”
Diêu thị vừa nghe, liền nhíu mày, không vui nói:
“Mặt trời đã lên cao, lại còn thất lễ thế sao? Đừng chờ nữa, nàng ta chỉ là thứ nữ, dẫn theo ra ngoài chỉ tổ làm rối quy củ của Tần gia!”
Dứt lời liền ra hiệu cho bọn hạ nhân dìu lên xe.
Diêu thị và Tần Ngọc Dao lên chiếc xe phía trước, còn Tần Ngọc Lâu cùng Tần Ngọc Khanh lên xe sau. Khi ngồi vào trong, nàng vô tình liếc thấy Tần Ngọc Khanh siết chặt nắm tay, thần sắc lạnh lẽo âm trầm.
Tần Ngọc Lâu không khỏi ngoảnh đầu lại nhìn ra sau, song vẫn chưa thấy bóng dáng Tam muội đâu. Mãi đến khi xe ngựa chuẩn bị chuyển bánh, phía xa chợt vang lên tiếng gọi gấp gáp:
“Chờ một chút!”
Tần Ngọc Lâu vội hô xe dừng lại, vén rèm nhìn ra, chỉ thấy Tần Ngọc Liên vội vã chạy đến, phía sau còn hai nha hoàn theo hầu.
Tần Ngọc Liên mặc trường sam gấm mỏng, tóc búi kiểu phi tiên, cây trâm ngọc hôm qua nàng đưa đã được cài ngay ngắn, song do đi gấp nên đầu tóc có chút tán loạn. Khuôn mặt nàng lộ rõ nét tiều tụy, viền mắt thâm quầng, sắc mặt xanh xao hơn ngày thường.
Lên xe rồi, Tần Ngọc Lâu liền nắm tay muội muội, khẽ hỏi:
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Tần Ngọc Liên giọng khàn khàn, đáp nhỏ:
“Đêm qua di nương bị đau bụng, phụ thân lại không có trong phủ, thái thái đã nghỉ, bọn bà tử thì không ai dám quấy rầy… chỉ còn muội. Cả đêm trông chừng, sáng sớm mới mời được đại phu. Cũng may bà không sao… Thực lòng muội muốn ở nhà, nhưng người lại khăng khăng bảo muội phải đến dự yến…”
Nói đoạn, nàng thở dài, ánh mắt dâng đầy mệt mỏi xen chút xót xa.
Tần Ngọc Lâu siết nhẹ tay muội, trong lòng chợt dâng lên chút thương xót. Nàng định nói “Sao không gọi người đến Ngọc Lâu Đông?”, nhưng lời đến môi lại thôi, chỉ nhẹ nhàng an ủi:
“Không sao là tốt rồi, Tam muội đừng lo lắng nữa…”
Thấy trâm ngọc trên tóc muội có phần xô lệch, nàng liền ra hiệu cho Quy Hân chỉnh lại.
Tần Ngọc Liên rưng rưng, khẽ gọi một tiếng:
“Đại tỷ…”
Tần Ngọc Lâu dịu dàng cười, ngẩng lên thấy Tần Ngọc Khanh đang ngồi đối diện, im lặng nhìn mình, ánh mắt sâu xa khó đoán.
Nhan phủ cách Tần gia không xa, chỉ qua hai phố là tới. Khi xe ngựa dừng lại, trời cũng vừa tạnh sương, mặt trời le lói.
Vừa bước xuống xe, Diêu thị nghiêm giọng dặn dò:
“Hôm nay là yến hội của danh môn vọng tộc, các ngươi nhớ rõ, vào trong thì nghe nhiều, nói ít, chớ để mất mặt Tần gia!”
Lời này rõ ràng là nhắm vào Tần Ngọc Liên, nàng khẽ cắn môi, thân mình run lên vì tức giận, song vẫn cúi đầu nhẫn nhịn không đáp lời.
Lúc này, các bà tử và nha hoàn bên Nhan gia đã ra tận cổng nghênh đón.
Lưu ma ma – người thân tín bên cạnh Nhan phu nhân – bước tới thi lễ với Diêu thị, sau đó liếc sang Tần Ngọc Lâu đang đứng bên cạnh.
Ánh mắt bà ta dừng lại nơi dung mạo tuyệt mỹ kia hồi lâu, rồi không nhịn được bước tới kéo tay nàng, vừa ngắm vừa xuýt xoa, tựa hồ nhìn không rời mắt.
Tần Ngọc Lâu vội mỉm cười, khẽ thưa:
“Lưu mama, dạo này người vẫn khỏe chứ?”
Lại nói, thuở tiểu thư Tần Ngọc Lâu còn thơ bé, hai nhà Tần – Nhan vốn giao hảo thân thiết, bởi vậy Lưu ma ma cũng xem như là người tận mắt chứng kiến nàng trưởng thành. Trong lòng bà, tiểu thư từ nhỏ đã được nuông chiều yêu thương, lại thông tuệ ngoan ngoãn, chẳng khác nào thiếu nãi nãi tương lai mà bà sớm thầm xem trọng. Mới đó thôi còn là một hài tử hay sà vào lòng người, thoắt cái nay đã trở nên kiều diễm như đóa phù dung nở sớm, khiến bà không khỏi vừa tán thưởng, vừa thầm tiếc nuối...
Mà các vị tiểu thư của Tần gia, người nào người nấy dung mạo đều hơn cả hoa thắm trong vườn, so ra lại còn diễm lệ hơn mấy phần, càng khiến Lưu ma ma không ngớt lời tán thưởng. Nhất là vì có Diêu thị dẫn theo, bà lại càng thêm vài phần cung kính thân thiện.
Sau đó, Lưu ma ma thân mình đích thân dẫn đường, đưa một đoàn các vị tiểu thư Tần gia đi vào hậu viện. Qua khỏi nhị môn, đi ngang một tòa thủy tạ xinh xắn, men theo đường đá quanh co uốn lượn, lại đi qua một tiểu đình u nhã mà tinh xảo, cuối cùng cũng đến được đại viện nơi Nhan lão thái thái ở.
Lần này Nhan phủ mở tiệc, đều là mời các vị phu nhân cùng tiểu thư tiếng tăm trong thành, nữ quyến trước tiên sẽ vào hậu viện thỉnh an, còn đám thiếu gia thì vào tiền viện, được Nhan đại thiếu gia tiếp đãi riêng.
Suốt dọc đường, các tiểu thư Tần gia ai nấy thần sắc đoan trang. Tần Ngọc Khanh ngẩng đầu nhìn thẳng, dáng vẻ lãnh đạm mà kiêu kỳ; Tần Ngọc Dao thì ánh mắt không ngừng thưởng ngoạn cảnh trí hai bên, vẻ mặt đầy hứng thú. Còn Tần Ngọc Liên dẫu ngoài mặt như không để tâm, nhưng nét lưu luyến nơi đáy mắt vẫn chưa kịp giấu kỹ.
Tần Ngọc Lâu thì lại chẳng cần nói nhiều, phủ đệ Nhan gia nàng đã quen thuộc từ nhỏ, nhắm mắt cũng có thể đi được. Huống hồ, Nhan phủ dẫu hiện tại giàu có hiển quý, song xét đến gốc rễ cũng chỉ là nhà mới nổi, chỉ nhờ Nhan lão gia thi đỗ tiến sĩ, lại được Mạnh gia chọn làm rể mà một bước thăng hoa.
So ra vẫn chẳng thể bằng Tần gia đã truyền đời mấy trăm năm vững vàng hưng thịnh. Tuy nói phủ Nhan gia nguy nga tráng lệ, nhưng nếu so cùng Tần phủ, thì cũng không quá vượt trội. Nghe đâu năm xưa lần đầu Nhan phu nhân tới Tần gia, còn không ngớt lời tán dương khen ngợi.
Chẳng mấy chốc, Lưu ma ma đã dẫn mọi người tới đại sảnh. Từ xa đã nghe bên trong truyền ra tiếng nói cười rôm rả.
Diêu thị liền dẫn bốn vị tiểu thư nhà mình vào hành lễ thỉnh an Nhan lão thái thái. Vừa mới bước vào, bầu không khí trong sảnh tức khắc trở nên lặng ngắt như tờ.
Tần Ngọc Lâu hơi nhướng mắt nhìn, liền thấy trong sảnh đã có mấy vị ngồi sẵn. Chính giữa là một lão thái thái đầu bạc nhưng tinh thần sáng suốt, bên cạnh là Nhan phu nhân với dáng vẻ đoan trang, lanh lợi, còn gần đó là một vị thái thái xa lạ.
Chừng hơn bốn mươi, mặc một thân y phục thêu mẫu đơn kim sắc, diễm lệ hoa mỹ. Tuy búi tóc đơn giản, trang sức cũng chẳng nhiều nhặn, nhưng từng món đều là vật quý, chế tác tinh xảo vô ngần. Trên mặt luôn mang theo nụ cười hiền từ, song ánh mắt lại ẩn tàng khí thế không dễ xem thường.
Sau lưng bà là một tiểu thư tầm mười ba mười bốn tuổi, mặt mày tú nhã đoan chính, thanh tú nhẹ nhàng, rõ ràng là một khuê tú xuất thân từ danh môn vọng tộc.
Hai người này, Tần Ngọc Lâu chưa từng gặp qua. Còn như Dụ phu nhân cùng Lưu phu nhân thì nàng đã diện kiến vài lần.
Bốn tỷ muội Tần gia như bốn đóa hoa khoe sắc giữa xuân thì, mỗi người một vẻ, cùng bước vào, liền thu hút toàn bộ ánh mắt trong sảnh. Nhan phu nhân lập tức đứng dậy, kéo tay nữ nhi là Nhan Minh Cẩm tiến ra nghênh đón, nét mặt đầy nhiệt tình:
“Diêu gia muội muội, thật là lâu rồi không thấy tẩu đến phủ, lần này đúng là làm khách quý trong khách quý đó, mau mau vào trong ngồi.”
Nói đoạn, bà lại đảo mắt nhìn ra sau, cất giọng thân thiết:
“Hôm nay Viên gia muội muội không cùng tới sao?”
Kỳ thực, Nhan phu nhân và Viên thị vốn giao tình khá sâu. Đại phòng Tần gia thế mạnh hơn hẳn Nhị phòng, năm xưa bà cũng ít lui tới với Diêu thị, song nay đã là khách, tất phải chu toàn lễ nghi.
Diêu thị liền cười đáp:
“Hôm nay đại tẩu thân thể có phần khó chịu, cố ý sai ta thay lời, đợi lúc thân thể an khang sẽ đích thân tới phủ thăm hỏi Mạnh gia tỷ tỷ.”
Nhan phu nhân nghe vậy thì cười khẽ, lời không ngắt đoạn, ánh mắt lại nhanh chóng chuyển sang nhìn mấy tiểu thư phía sau Diêu thị.
Bốn tỷ muội Tần gia đồng loạt bước tới vấn an.
Nhan phu nhân ánh mắt sáng rỡ, lời khen không ngớt. Đến khi ánh nhìn rơi xuống người Tần Ngọc Lâu, thấy nàng đoan trang diễm lệ, khí chất dịu dàng lại không kém phần cao quý, lập tức cảm thấy bốn bề đều lu mờ, chỉ có nàng là như đóa phù dung giữa ráng chiều, khiến người ta không thể dời mắt.
Bà vội vàng bước lên nắm tay nàng, ân cần nói:
“Lâu Nhi cũng tới rồi à? Hơn nửa năm không gặp, con đã lớn lên xinh đẹp thế này, chỉ sợ khắp thành Nguyên Lăng này không ai có thể sánh được với con đâu.”
Tần Ngọc Lâu nghe vậy sắc mặt ửng hồng, dịu dàng đáp:
“Nhan bá mẫu chớ trêu Lâu Nhi, nơi đây còn có Nhan tỷ tỷ, bá mẫu nói vậy, Lâu Nhi thực chẳng dám nhận đâu ạ…”
Nhan phu nhân nghe vậy bật cười, chỉ khẽ nói:
“Xem con kia, cái miệng thật là ngọt…”
Ánh mắt đầy sủng nịnh cùng thương yêu, tựa như đang nhìn chính nữ nhi của mình vậy.
Tần Ngọc Lâu khẽ liếc nhìn Nhan Minh Cẩm vẫn đang đứng một bên, nhẹ nhàng nói:
“Còn chưa kịp chúc mừng Nhan tỷ tỷ đâu…”
Giọng nàng mềm nhẹ như gió xuân lướt qua vạt liễu, chỉ người đứng trước mặt mới có thể nghe rõ. Nhan Minh Cẩm vốn luôn đoan chính cũng không khỏi đỏ mặt, khẽ trừng mắt nhìn nàng một cái.
Tần Ngọc Lâu cười nhẹ, mắt sáng như nước, mày cong như trăng, nụ cười như hoa xuân mới hé, khiến người ta nhìn mà say mê.