Dận Nhưng bị nàng chọc cười, khóe môi vừa muốn cong lên, nhưng trong lòng còn vương nỗi bi ai, nụ cười kia so với khóc còn thê lương hơn.
“Ta chỉ muốn nói… trăm năm nhân sinh quá dài, ta không dám vọng tưởng xa xôi đến thế.”
Trình Uyển Uẩn khẽ giật mình, lòng thầm than: Câu này rõ ràng là lời cát tường, vì cớ gì Thái tử gia lại hóa thành bi thương đến vậy? Ngài ấy cũng quá hay lo nghĩ rồi!
Dận Nhưng không muốn dây dưa thêm, chợt nhận ra bốn bề yên ắng, chẳng còn tiếng bọn nhỏ đùa nghịch, bèn đổi đề tài:
“Ngạch Lâm Châu cùng mấy đứa nhỏ đâu? Còn chưa trở về sao?”
Trình Uyển Uẩn khẽ cười, che môi đáp:
“Sáng sớm đã theo Cáp Nhật Não Hải đi bắt thỏ rồi. Chúng đi đến sư tử viên bên ngoài hành cung, vốn chỉ toàn nuôi nhốt trong vườn, ta đã dặn không được tự tiện đi săn. Ta lại cho Thanh Hạnh, Thiêm Kim Thiêm Ngân đi theo, cùng cả đám hầu hạ bên người. Đông người như thế, hẳn không xảy ra chuyện gì.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT