Trong triều, lòng hiếu kỳ của bá quan văn võ đều bị khơi dậy. Ngay cả Thánh thượng Khang Hi cũng tạm gác suy nghĩ, chưa kịp cân nhắc kỹ càng việc Dận Nhưng cứ khăng khăng muốn lập một nữ tử người Hán làm Hoàng hậu, liệu có phải điên rồ hay chăng. Ngài chỉ cần liếc qua đã nhìn thấu tâm tư cùng tiểu xảo của đám đại thần, liền nặng nề hừ lạnh một tiếng:
“Lũ hổ lang này vẫn là bộ dáng cũ, há thật sự để tâm đến việc ai đăng vị Hoàng hậu sao? Chẳng qua là muốn thừa cơ dương oai mà thôi.”
Song, trước sự phản đối kịch liệt của quần thần, tân hoàng Nhân Huy – vị đế mới vừa kế vị – sẽ ứng phó thế nào đây?
Khang Hi trong lòng cũng mang vài phần tò mò. Dù năm xưa đã phế đi Bảo Thành, nhưng từng có lúc Ngài đặt kỳ vọng nơi hài tử ấy sẽ kế thừa giang sơn Ái Tân Giác La, trở thành minh quân. Nếu là bản thân ở cục diện này, có lẽ sẽ mượn cơ hội ban ân cho tông thất ngoại thích, rồi chậm rãi cùng bá quan phân tranh quyền thế. Tuy nhiên, cách ấy e hao tổn tâm lực, chẳng thể nhanh chóng. Vậy nên, vị Trình thị kia nếu quả thật được phong hậu, tất phải kiên nhẫn chờ đợi.
Trong quầng sáng kỳ ảo, một thanh âm bật cười, tiếp tục kể:
“Khụ khụ… thật khiến người ta cười ngất. Nhân Huy đế quả đúng là Nhân Huy đế. Hôm ấy, triều thần nhất tề phản đối việc Ngài phong hậu, thế mà Ngài lại chậm rãi than dài: ‘Ai, tiên đế đêm qua báo mộng cho trẫm…’ Ha ha, bọn đại thần nghe xong liền ngẩn cả người! Về sau, hễ có điều gì bị phản đối, Ngài đều viện cớ: ‘Là tiên đế trong mộng căn dặn trẫm.’ Thật khiến người cười không nhặt được mình!”
Khang Hi nghe đến đây, trầm giọng: “???”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play