Năm Khương Diệu mười bảy tuổi, Khương Họa từng nghe a mẫu nói qua, sang năm sẽ định thân cho đại đường tỷ. Trước đó đại bá mẫu đã chọn ra vài vị công tử trẻ tuổi, trong lòng hẳn có người vừa ý. Thuở ấy Khương Họa chưa biết, nay đã rõ: chính là đích tôn của phủ Thừa tướng.

Thế cục Sở quốc rối ren, hoàng đế tiền nhiệm tuổi trẻ bạc mệnh, mất sớm khi mới hai mươi ba, để lại một vị hoàng tử ba tuổi. Nay tân đế vừa lên ngôi, mới chỉ sáu tuổi, chính sự trong triều đều do Thái hậu cùng Thừa tướng phụ chính. Nói là phụ chính, kỳ thực chỉ là danh xưng, quyền hành đều rơi vào tay hai người này. Có lúc, ngay cả Thái hậu cũng phải lui bước, nhường vị cho Thừa tướng, đủ thấy Thừa tướng nắm quyền như thiên tử.

Đích tôn của Thừa tướng, tên Dương Hạc Tri, Khương Họa đã từng gặp qua một lần, dung mạo nho nhã, tài tuấn hiếm có. Tuy vậy, so với a huynh của nàng thì vẫn còn kém một bậc. Đại bá mẫu lựa chọn mối hôn sự này cho đại đường tỷ cũng coi như dụng tâm, rốt cuộc phủ Thừa tướng ở Sở quốc là thế gia quyền thế, khó ai sánh kịp.

Chẳng ngờ người này bề ngoài chính trực, nội tâm lại đê tiện, âm thầm tư thông với thứ muội của hôn thê, ngay đêm trước đại hôn còn gây ra trò cười, cuối cùng khiến thanh danh Khương gia bị hủy hoại. Hắn chỉ bị người đời chê vài tiếng phong lưu, nhờ vào thế lực phủ Thừa tướng, không ai dám công khai chỉ trích.

Khương Họa nghĩ đến liền giận, bất giác buột miệng mắng:

“Thật đê tiện."

“A Ninh!”

Dứt lời, nàng nghe thấy tiếng quát. Khương Họa giật mình, chưa kịp hoàn hồn đã thấy màn giường bị vén lên, a mẫu giận dữ nhìn nàng:

“Con vừa mắng ai? Thân là tiểu thư khuê các, sao có thể nói năng như vậy?”

Bị mắng một trận, Khương Họa nửa lời cũng không dám thốt, làm nũng cũng không tránh khỏi bị phạt chép sách.

Lý thị chưa tan cơn giận, liếc nàng một cái, hỏi tiếp:

“Hôm qua con đổi món ăn phải không? Ta nghe nói là vì Minh Tuyên có khẩu vị nặng?”

Khương Họa ngoan ngoãn đáp:

“Còn không phải vì tiết trời giá lạnh hay sao, ăn chút cay để ấm thân thể. A mẫu lại đặt quy củ không cho a phụ uống rượu, nên con nghĩ ăn cay một chút cũng tốt. Huống hồ canh dê thêm cay có thể trừ tan mùi tanh, uống vào ngày rét buốt rất dễ chịu.”

Lý thị nghe xong, dù còn giận cũng không thể trách mắng thêm, chỉ đưa tay chọc trán nàng, trách nhẹ:

“Chỉ được cái miệng lanh lợi, chuyện gì cũng bẻ ra một đống đạo lý cho được. Mau đứng dậy, Kim Ngọc Các vừa đưa tới ít trang sức mới, con chọn lấy vài món mình thích đi.”

Khương Họa vừa mặc xiêm y vừa nói:

“Không phải đưa đến cho đại bá mẫu trước sao? Đạu đường tỷ chắc sẽ để phần cho con.”

Lý thị chải tóc cho nàng, ngón tay lướt trên mái tóc mềm mại óng mượt, không khỏi cảm thán:

“Lúc nhỏ con mới sinh, tóc thưa thớt không được mấy sợi, giờ dài thế này. Chớp mắt đã lớn, cũng đến tuổi có thể định thân.”

Khương Họa mỉm cười, thuận miệng nói:

“Con mới mười lăm, còn chưa gấp. Việc thành thân là của đại đường tỷ trước.”

“Con cứ thích lấy đại đường tỷ làm cớ, đỡ phải để ý đến việc nhà. Con nghe lời đại bá mẫu giỏi lắm, sao không khi nào chịu nghe ta?”

Lý thị trách nhẹ, nhưng trong lời nói vẫn mang chút cưng chiều.

Khương Họa cúi đầu nghịch xiêm y, làm nũng kêu:

“Con đương nhiên nghe lời a mẫu, a mẫu là tốt nhất. A mẫu nói con nghe đi, có phải đại bá mẫu đã ưng ý nhà ai cho đại đường tỷ rồi không?”

Vừa dứt lời, da đầu nàng liền căng thẳng, Lý thị dùng khăn vấn búi tóc cho nàng, xong mới nói:

“Đúng vậy. Nhưng con cũng đừng đi dò hỏi khắp nơi, đại bá mẫu con che giấu rất kín. Đợi sang năm định thân sẽ biết.”

Khương Họa gật đầu, nhưng trong lòng đã rõ: chẳng phải là Dương Hạc Tri đó sao.

Diện trang phục chỉnh tề, nàng theo a mẫu đến chính viện phủ Quốc Công. Đại bá mẫu Hồ thị vừa thấy nàng đã thân thiết kéo tay:

“Mấy hôm không gặp A Ninh, lại xinh đẹp hơn rồi.”

Khương Họa chỉ mỉm cười đáp lễ, để mặc đại bá mẫu khen ngợi liên hồi, sau đó dẫn đi chọn trang sức cùng Khương Diệu.

Khương Diệu kéo tay nàng, làm bộ ghét bỏ:

“A Ninh còn xinh đẹp hơn ta, cần gì trang sức nữa? Muội chính là diễm lệ trời sinh, thanh thủy xuất phù dung."

Miệng nàng thì chê bai, tay lại nhanh chóng lấy ra một cây bộ trâm bằng hồng phỉ châu:

"A Ninh, cái này đẹp lắm, muội thử xem?”

Khương Họa gật đầu, trong đám trang sức quả thật cây này nổi bật nhất. Nàng cầm lấy, cài lên tóc Khương Diệu, cười nói:

“Nó hợp với tỷ hơn.”

Tuy Khương Diệu không đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Khương Họa, nhưng cũng là một giai nhân thanh tú. Hồng phỉ châu cài lên tóc nàng, trông lại càng xinh đẹp. Khương Họa chưa kịp ngắm kỹ, bỗng phía sau vang lên một tiếng dịu dàng:

“A tỷ mang cái này thật đẹp mắt.”

Khương Như bước đi nhẹ nhàng, chậm rãi tiến vào. Bộ dạng uyển chuyển như liễu yếu đón gió, dù đang giữa đông, xiêm y vẫn mỏng nhẹ, tôn lên thân hình yểu điệu. Khương Họa cảm thấy lạnh thay, trong lòng thầm nghĩ cách ăn diện này thật sự làm khó bản thân.

Khương Như nhìn lên đầu Khương Diệu, mắt lướt qua bộ trâm, rồi cúi xuống ngó vào mâm trang sức, tay vươn tới bộ trâm đẹp nhất còn sót lại, bích ngọc hải đường.

Chỉ là chưa chạm đến, Khương Họa đã giả bộ vô tình nhanh tay hơn, cười tủm tỉm nhìn Khương Diệu:

“Đại đường tỷ, tỷ thấy ta cài trâm này có đẹp không?”

Khương Diệu lập tức hiểu ý, tiếp lấy cây trâm, cài lên tóc Khương Họa, cười khen:

“A Ninh thật đẹp mắt.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play