Cuối năm, tuyết bay lả tả, từng hạt nhẹ nhàng rơi xuống, không bao lâu mặt đất đã phủ một tầng trắng. Kẻ đi qua dẫm chân để lại dấu vết đen nhánh, nhìn vào càng thêm lạc lõng.
Khương Họa ngáp dài một tiếng, bộ dạng lười nhác, váy áo uốn lượn theo bước chân nhẹ nhàng. Khóe mắt nàng bỗng lướt đến một thân ảnh y phục thanh sắc, dáng người như thanh trúc, chậm rãi bước giữa nền tuyết. Người ấy đi qua, hai hàng dấu chân dần bị tuyết mới phủ lấp, chỉ còn bóng dáng mơ hồ phảng phất.
Nơi này chính là tiền viện Khương phủ. Khương Họa đoán có sĩ tử tới bái phỏng bá phụ, bèn xoay đầu hỏi:
"Kia là lang quân nhà ai?”
Thị nữ nhìn theo ánh mắt nàng, nhưng người áo xanh đi rất nhanh, chỉ liếc mắt đã không thấy bóng dáng đâu. Thị nữ phản ứng lanh lẹ, đáp ngay:
"Cô nương chờ một chút, nô tỳ lập tức đi hỏi thăm.”
Khương Họa nghĩ ngợi rồi phất tay:
"Thôi, về phòng trước đã.”
Mấy ngày nay tinh thần nàng luôn mỏi mệt, có mời y sĩ đến cũng không tra rõ nguyên cớ. Vừa rồi gắng gượng ra ngoài đi một vòng, thân thể lại càng thêm rã rời. Bởi vậy, dù nàng đối với vị sĩ tử kia có sinh chút hứng thú, nhưng rốt cuộc cũng không sâu đậm bao nhiêu.
Chẳng ngồi được bao lâu, liền có một thị nữ mặc y phục phấn hồng bước vào, hai mắt sáng rỡ, chính là Lục Toàn. Tính tình nàng ấy hoạt bát, trong phủ ai nấy đều thân cận, việc gì cũng khéo hỏi han, đặc biệt lanh trí.
Khương Họa vừa thấy ánh mắt kia, liền biết hẳn lại có chuyện gì thú vị, bèn thuận miệng hỏi:
"Trong phủ lại có chuyện gì mới sao?”
Lục Toàn cười nói:
"Bẩm cô nương, cũng không phải chuyện lớn gì. Chính là có một vị thiếu niên lang quân tới cửa cầu kiến Quốc công gia. Nghe nói vị đó tuấn dật phi phàm, phong tư như thanh trúc giữa sương, còn hơn vài công tử trong phủ ta. Chỉ tiếc gia thế thấp, Quốc công gia không gặp, đành phải để người lui đi.”
Lời nàng mang theo vài phần tiếc nuối, khiến Khương Họa nổi lòng hiếu kỳ. Lang quân kia, hẳn là người nàng thoáng thấy ở tiền viện, quả nhiên phong thái bất phàm. Nàng nhẹ hỏi:
"Gia thế thấp? Vậy là người nhà ai? Danh tính là gì?”
Thời buổi này, dân phong cởi mở, nữ tử lén hỏi về ngoại nam cũng không phải chuyện gì quá đỗi khó mở lời. Người gan lớn, còn dám tặng hoa bày tỏ bên vệ đường, trở thành chuyện giai thoại truyền tai. Khương Họa thuở đầu còn ngạc nhiên, lâu dần cũng đã quen.
Lục Toàn đáp:
"Lang quân họ Trình, nhưng không có liên hệ gì với đại tướng quân Trình gia. Chỉ là kẻ xuất thân từ địa phương nhỏ, tổ tiên cũng không có ai làm quan lớn. Đáng tiếc tướng mạo như vậy, lại không gặp thời.”
Nghe thị nữ vừa mở miệng đã nhắc đến gia thế, lại ba câu không rời dung mạo, Khương Họa hơi cau mày, biết đây là thói quen của nhà cao cửa rộng, đối với xuất thân luôn để tâm. Tuy vậy, trong lòng nàng rốt cuộc cũng thấy có phần bực bội, liền khoát tay cho Lục Toàn lui xuống.
Nàng sinh ra trong sĩ tộc quyền quý, đời này cẩm y ngọc thực vốn là điều tất nhiên. Kiếp trước nàng đầu thai cũng xem như khéo, chỉ tiếc mệnh đoản. Nay mở mắt lần nữa, liền biết mình đầu thai vào một nơi tốt, chỉ là không rõ kiếp này có yểu mệnh nữa không.
Xuất thân là chuyện nghe qua như số đã định, thời buổi này lại coi trọng môn đệ hơn cả. Như vị sĩ tử thanh y kia, dù phong tư xuất chúng đến đâu, nhưng gia thế thấp kém thì khó lòng có ngày ngẩng mặt với đời.
Tuy Khương Họa hưởng thụ những gì thân phận mang lại, song nghĩ tới đó, trong lòng vẫn có chút chua xót khó nói.
Thanh Anh, thị nữ bên người nàng, vốn hiểu ý, thấy tiểu thư nhíu mày liền biết nàng có điều phiền muộn, bèn nói lảng đi:
"Cô nương, xiêm y mới của Cẩm Y Các vừa đưa đến phòng phu nhân, người có muốn tới xem thử không?”
Khương Họa gật đầu, theo nàng sang phòng mẫu thân xem y phục. Chẳng mấy chốc sẽ tới đêm Trừ Tịch, năm nay nàng cùng mẫu thân, bá mẫu và biểu tỷ vào cung dự yến, xiêm y phải chọn kỹ, vừa không thể quá lòe loẹt, lại không được đơn sơ.
Cùng mẫu thân chọn xong một bộ váy lụa có màu đỏ quả hạnh, thêu hoa tán sắc, Khương Họa lười biếng tựa vào tay vịn, cả người vô lực không muốn động đậy. Lý thị vuốt lưng nàng, hỏi:
"Gần đây A Ninh sao vậy? Mí mắt con dường như cũng không mở ra được.”
Khương Họa đáp:
"Con mở mắt to thế này, chẳng lẽ mẫu thân nhìn không thấy? Hay là mắt con nhỏ lại rồi?”
Lý thị trừng nàng một cái, không nén được bật cười:
"Đứa nhỏ này, suốt ngày đầu óc toàn nghĩ chuyện đâu đâu."
Hỏi nàng việc đông, nàng lại chỉ nhớ mỗi việc tây, khiến người nghe không khỏi dở khóc dở cười.
Chưa nói được mấy câu, Khương phụ đã trở về. Nhìn thấy Khương Họa tựa người vào ghế, ông cười nói:
"A Ninh bị lười biếng quấy phá, động đậy nhiều sẽ khỏe thôi.”
Dẫu nói thế, nhưng ông lại thương tiểu nữ nhi này nhất, đến một câu nặng lời cũng không nỡ.
Khương Họa bước lên nhận áo ngoài của phụ thân, treo lên giá, rồi tò mò hỏi:
"A phụ, hôm nay sao người về sớm thế?”
Khương Vanh đáp:
"Việc đã xong, ta về sớm để dùng bữa với phu nhân và A Ninh.”
Nói rồi ông ngồi xuống bên cạnh Lý thị, đưa tay nhéo nhẹ mu bàn tay bà, bị Lý thị lườm một cái.
Khương Họa làm bộ không thấy, treo áo xong liền ngồi bên nghe phụ mẫu trò chuyện.
Khương Vanh nhấp ngụm trà, nhíu mày hỏi:
"Hôm nay phu nhân có gặp khách trong phủ không? Lần này đại ca hành sự có phần quá mức.”
Lý thị lắc đầu:
"Tính tình đại bá xưa nay vốn cao ngạo, sao có thể coi trọng một sĩ tử hàn môn. Tránh không gặp cũng là thường tình thôi.”
Khương Họa thoáng động trong đầu, nghĩ thầm hôm nay trong phủ có chuyện gì sao? À phải rồi, là vị sĩ tử phong tư trác tuyệt kia, cuối cùng bị đại bá phụ phớt lờ.
Tinh thần nàng lập tức phấn chấn, chen lời hỏi:
"Con nghe nói vị sĩ tử ấy có phong tư còn hơn cả huynh trưởng và các đường huynh trong phủ, a phụ đã gặp chưa? Thật sự xuất chúng đến vậy?”