Khương Họa chăm chú nhìn, thấy rõ ràng ba chữ Đam Nhạc Thư, chính là phần cuối của Lại Hiền Thư. Ánh mắt nàng sáng rỡ, vội vàng đoạt thư từ tay Khương Tồn, lật xem sơ qua, xác định đây là chính bản.

Lễ vật này quả thật tuyệt vời, Khương Họa cảm thấy bản thân như gặp được bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, nào ngờ chỉ ngồi trong nhà, chuyện tốt cũng tự tìm đến cửa.

Tâm tình nàng vui vẻ, không kìm được thốt lên:

"Đó là vì trước kia ta đem Lại Hiền Thư tặng hắn, kết quả hắn không cần."

Khương Tồn nghe vậy, sắc mặt đại biến:

"Lúc ta hỏi mượn, muội còn không chịu cho, thế mà lại đem tặng hắn?"

Khương Họa giật thót, biết mình đã lỡ lời, muốn vãn hồi, nhưng Khương Tồn không nghe lọt tai, miệng lảm nhảm nổi lên:

"Trình Chiếu kia có chỗ nào tốt? Vì sao muội phải tặng hắn? Ta là thân huynh của muội, muội đặt ta ở đâu? Chẳng lẽ muội thấy diện mạo hắn tuấn tú? Không đúng, muội đã từng gặp hắn rồi?..."

Một chuỗi truy vấn như đánh vào hồn phách khiến đầu óc Khương Họa choáng váng. Nàng vội vàng giải thích ngọn ngành, nhấn mạnh bản thân chỉ vì nghĩ đến hình tượng của đại bá phụ nên mới muốn tặng thư để hóa giải quan hệ.

Khương Tồn nghe xong cũng không nói gì thêm, chỉ liếc mắt nhìn nàng rồi trầm giọng:

"Ta mượn bộ Đam Nhạc Thư này xem trước, coi như đổi bằng nghiên mực Minh Tuyên tặng ta."

Khương Họa vốn áy náy vì việc tặng thư, nên rất hào phóng giao cho hắn, ngay cả chuyện lấy nghiên mực cũng không màng.

Bên ngoài, dưới mái hiên, nước mưa rơi xuống, tựa như từng hồi thanh âm vỗ về tâm tình. Lúc này Khương Họa cảm thấy tiếng tí tách kia phá lệ êm tai.

Lục Toàn bước vào bẩm báo:

"Hôm nay lang quân Trình gia không nói gì nhiều, nhưng lão gia lại nói rất nhiều."

Khương Họa gật đầu tỏ vẻ đã rõ. Lúc này chính là canh giờ nàng thường nghỉ trưa, nàng cởi áo khoác, lên giường nằm xuống, đắp chăn mỏng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bên kia, Trình Chiếu dùng xong cơm, bèn xin cáo từ, không muốn phiền chủ nhà tiễn đưa, lặng lẽ ra khỏi phủ Quốc Công. Vừa mới bước qua bậc cửa, liền thấy một đoàn người đi tới. Chính giữa là một vị nam tử trung niên có thần sắc uy nghiêm, chính là Phụ Quốc Công Khương Tranh.

Trình Chiếu không đổi sắc mặt, âm thầm lui một bước, cúi đầu đứng sang bên. Hoài Nghĩa lặng lẽ theo sát phía sau.

Khương Tranh cũng nhìn thấy người trẻ tuổi kia. Trong lòng chợt động, nhớ tới nhị đệ từng nói hôm nay có thỉnh một vị sĩ tử tới phủ làm khách, đoán rằng chính là người trước mặt này.

Ông đảo mắt liếc qua Trình Chiếu một lượt, thầm nghĩ: người này tuy tư dung xuất chúng, cử chỉ đoan chính, nhưng nhìn y phục đơn bạc liền biết xuất thân hàn môn, bất quá là một kẻ quê mùa.

Đã biết thân phận như vậy, Khương Tranh cũng không còn hứng thú, mắt nhìn thẳng bước qua, ngay cả đuôi mắt cũng chẳng liếc một cái. Đoàn người theo sau cũng đều lạnh nhạt như thế.

Chờ mọi người đi hẳn vào phủ, Hoài Nghĩa mới nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng than:

"Thật không hổ là Phụ Quốc Công, khí thế ấy, ngay cả nô tài cũng không dám nhìn thẳng."

Trình Chiếu khẽ cong môi:

"Đúng vậy, quả nhiên là Phụ Quốc Công trong truyền thuyết, chiêu hiền đãi sĩ."

Dứt lời, hắn vung tay áo, thong thả bước xuống bậc thềm:

"Trời còn sáng, đi ra ngoài thành một chuyến."

Hoài Nghĩa tất tả theo sau, lòng vẫn còn sợ sệt: vừa rồi hắn cảm thấy lang quân nhà mình bỗng trở nên thật đáng sợ. Nhưng nhìn lại, vẫn là lang quân quen thuộc ấy.

Trong mộng, Khương Hoạ tựa như rơi vào một cảnh giới huyền ảo, hóa thân thành người ngoài cuộc, tận mắt chứng kiến hai vị đường tỷ lần lượt định thân, tới đêm trước ngày đại hôn liền nổ ra chuyện bất kham, thứ muội thế thân gả vào phu gia vốn thuộc về đích tỷ, khiến phủ Phụ Quốc Công thành trò cười khắp kinh thành. A mẫu giận đến phát bệnh, nằm liệt giường.

Nàng cuống quýt, giật mình tỉnh lại. Mộng cảnh hãy còn khắc sâu trong tâm trí, khiến nàng nhất thời phân không rõ đâu là thực, đâu là mơ. Trước mắt là màn giường mỏng mảnh, ánh sáng bên ngoài chiếu xiên qua lớp lụa, nhẹ nhàng nhợt nhạt, đúng là ánh sáng yếu ớt đầu hạ.

Thanh Anh bước đến trước giường, nhẹ giọng hỏi:

"Cô nương đã tỉnh?"

Khương Họa day trán, thở nhẹ đáp:

"Ta hơi mệt, muốn nằm thêm một lát."

Nàng nhắm mắt trở lại, muốn tĩnh tâm suy nghĩ. Phủ Phụ Quốc Công tuyệt không thể rơi vào tình cảnh như trong mộng, đại đường tỷ lại càng không thể gả nhầm phu quân, trở thành trò cười thiên hạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play