Hai tỷ muội nói nói cười cười, chọn xong bộ trâm, lại lần lượt lựa lấy những món trang sức hợp tâm ý như khuyên tai, vòng tay các loại. Lúc này Khương Họa mới quay đầu nhìn về phía Khương Như:

“Nhị đường tỷ đã chọn xong chưa?”

Khương Như khẽ cong môi, ý cười như có như không:

“A tỷ và muội vui vẻ lựa chọn, lại quên mất ta rồi.”

Dù Khương Họa không thân cận với nàng ta, bên ngoài vẫn giữ vẻ tỷ muội hòa thuận. Thế nhưng cảnh trong mộng trưa nay như in sâu vào tâm khảm, khiến nàng không khỏi để lộ vài phần khách sáo lạnh nhạt:

“Nhị đường tỷ mau chọn, chúng ta đi trước.”

Nàng kéo tay Khương Diệu rảo bước ra ngoài. Khương Diệu có chút kinh ngạc, lẩm bẩm:

“Sao thế? Nàng ta chọc giận muội?”

Khương Họa lắc đầu, đợi đến khi qua khỏi ngạch cửa mới ghé tai tỷ tỷ nói nhỏ:

“Nàng vẫn luôn như thế, ta nhìn thấy liền chướng mắt.”

Xưa nay mỗi khi ba tỷ muội cùng chọn trang sức, Khương Diệu là trưởng nữ, thường được chọn trước. Khương Họa chỉ yên lặng theo sau Khương Như. Nhưng lần nào cũng vậy, Khương Như luôn lấy món đẹp nhất trong số còn lại, còn cố tình chọn kiểu dáng gần giống Khương Diệu.

Khi xưa Khương Họa không để tâm, nhưng nay lòng đã sinh phản cảm, chỉ mong cách xa nàng ta một chút.

Trở về phòng, Khương Họa vội vàng cầm bút chép sách. A mẫu phạt nàng sao mười bản Khẩu Giới, dù tốc độ tay nàng có nhanh, cũng mất hai ba ngày mới xong. Huống hồ cách ngày nàng còn phải nghe tiên sinh giảng bài, chỉ có mười ngày sau mới được nghỉ, vậy tính ra, chí ít phải chép suốt bốn năm ngày.

Bài học này thật khắc sâu, Khương Họa âm thầm hạ quyết tâm: Về sau nếu có muốn mắng chửi người, cũng phải tránh xa a mẫu.

Chờ đến khi viết xong một lần, sắc trời tối mịt, trong phòng đã điểm đèn. Thanh Anh tới thỉnh nàng dùng bữa, Khương Họa buông bút, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tuyết phản chiếu ánh trăng.

Nàng kinh ngạc thốt:

"Đã muộn thế này rồi?”

Nàng thu dọn bút mực thư giấy, duỗi người đứng dậy đi ra cửa. Trừ khi có lễ tiết lớn, thường ngày hai phòng Khương gia đều dùng cơm riêng. Nhị phòng có thói quen cùng nhau dùng bữa mỗi tối.

Vừa đến nhà ăn, nàng liền thấy phụ thân, xưa nay thường tới trễ, đã sớm ngồi ở đầu bàn. A mẫu cùng a huynh không thấy đâu. Khương Họa khựng bước chân, trong lòng dâng lên chút dự cảm chẳng lành.

Nàng chậm rãi tiến lên, cung kính hành lễ:

"A phụ.”

Khương Vanh ngẩng đầu liếc nàng, ánh mắt trầm xuống, giọng lạnh nhạt:

"Hôm qua con đã làm những gì?”

Thì ra vẫn là chuyện cơm trưa. Khương Họa trấn định tinh thần, đem lời ban sáng từng nói với a mẫu về chuyện “ăn cay ấm người” nhắc lại lần nữa, còn việc bỏ cá thì thẳng thắn nhận sai, lời nói chân thành.

Khương Vanh trầm ngâm giây lát, rồi phất tay cho nàng ngồi xuống, cho lui hết thị nữ nhà ăn, hạ giọng hỏi:

"A Ninh, con nói thật với a phụ, có phải con để tâm đến Minh Tuyên?”

Lời này khiến Khương Họa dở khóc dở cười, vội đáp:

"Sao có thể? Con còn chưa từng gặp qua hắn.”

Lời nàng bình thản, lý lẽ rõ ràng. Nhưng Khương Vanh càng thêm lo lắng. Chưa gặp đã đặc biệt lưu tâm, nếu gặp rồi, chẳng phải đem cả trái tim ra hiến?

Ông nói tiếp:

"Lúc trước con đem Lại Hiền Thư tặng, ta còn chưa nói gì. Nhưng nghe a huynh con bảo, Minh Tuyên hồi đáp lại bằng Đam Nhạc Thư?

Khương Họa gật đầu:

"Vâng. Có lẽ hắn cảm tạ việc a phụ từng cứu tùy tùng của hắn, nên hồi đáp chút lễ thôi.”

Khương Vanh sinh nghi trong lòng. Cứu người là ông làm, Minh Tuyên muốn cảm ơn thì cũng phải cảm ơn ông. Vì sao lại vòng vo tặng lễ trọng cho A Ninh?

A Ninh sinh ra đã xinh đẹp đáng yêu, càng lớn càng kiều diễm, ông lo lắng ngày càng nhiều. Hôm nay nghe lời này, càng thấy không yên lòng. Sau cùng chỉ đành nén xuống, nhẹ giọng nói:

"Được rồi. Trước dùng cơm đi.”

Khương Họa cho rằng mọi chuyện đã qua, lòng thoáng nghĩ đến Minh Tuyên, hay đúng hơn là Trình Chiếu. Nhưng nàng chưa từng gặp hắn, trong trí tưởng tượng chỉ mơ hồ phác họa một bóng dáng hắc y mờ ảo.

Bên kia, ở tiểu viện Trình gia cũng đang dùng bữa tối.

Hoài Nghĩa bưng đồ ăn đặt lên bàn, vừa nhớ lại bữa trưa ở Khương phủ, không khỏi thở dài:

"Chênh lệch này thật quá lớn.”

Trình Chiếu thong thả gắp một miếng củ cải đưa vào miệng, nhai mấy cái rồi nuốt xuống. Nghe thế hỏi lại:

"Ngươi than thở gì?”

Hoài Nghĩa đáp:

"Nô tài chỉ nghĩ, nếu lang quân có thể ăn ngon một chút, cũng không đến nỗi gầy yếu như vậy. Đúng rồi, hôm nay lang quân tặng lễ cho cô nương Khương gia sao?”

Lời hắn có chút ngập ngừng, Trình Chiếu ngẩng đầu nhìn:

"Phải, sao thế?”

Sắc mặt Hoài Nghĩa cổ quái, trong lòng thầm nghĩ: Lang quân nhà mình thật không hiểu chuyện đời. Sao lại vô cớ tặng lễ cho tiểu thư người ta? Không lẽ vừa mắt nàng rồi?”

Hắn vội ho khan hai tiếng, ngập ngừng:

"Không… không có gì cả.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play