Bữa trưa hôm ấy, Khương Họa và a mẫu cùng ngồi ăn với nhau. Lý thị dùng cơm xong, còn đặc biệt khen nàng dụng tâm, nói lần này tiệc nhỏ cả khách và chủ hẳn đều vui.
Khương Họa chột dạ, không dám nhiều lời, vội lảng sang chuyện khác:
“A mẫu, việc học của nữ nhi còn chưa hoàn tất, nay phải trở về tiếp tục viết cho xong.”
Lý thị nghe vậy, có chút hoài nghi:
“Học gì mà mãi chưa viết xong? Con thật có nhiều bài vở đến thế?”
Khương Họa trợn mắt đáp:
“Nhiều lắm, hôm qua con bận xem sổ sách, không kịp viết, định hôm nay bù lại.”
Việc học là chính sự, Lý thị cũng không nói thêm gì nữa, chỉ khoát tay cho nàng lui.
Bà quay sang sai thị nữ ra nhà ăn xem tiệc đã tan hay chưa. Khương Họa vừa nghe, chân liền như đạp bông chạy lẹ.
“Đứa nhỏ này, ta nào có cấm nó đọc sách viết chữ đâu?” Lý thị lắc đầu, xoay người trở vào viện mình.
Khương Họa an vị trong phòng chưa được bao lâu thì Khương Diệu đã đến. Nàng vừa vào cửa liền tỏ vẻ hận sắt không thành thép, trách mắng:
“Hôm trước không phải muội đã cùng ta nói rồi sao? Giờ còn thỉnh hắn tới nhà làm khách."
Khương Họa gõ mặt bàn, thản nhiên đáp:
“Thỉnh hắn đến là việc của a phụ, không phải ta.”
Tiểu bối không thể nghị luận hành sự của trưởng bối, Khương Diệu nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng, oán hận ngồi xuống, vẫn không cam lòng lẩm bẩm:
“Lang quân Trình gia kia, ta thật nhìn lầm hắn. Vốn tưởng hắn là người có khí khái, ai ngờ lại dễ xoay chuyển, còn mạnh miệng nói không bước chân vào Khương gia. Phải rồi, hôm nay hắn đến có mang lễ vật gì không?”
Khương Họa ung dung uống ngụm trà:
“Hắn tới bái phỏng a phụ, lễ vật tất nhiên cũng dâng cho a phụ, sao ta thấy được mang theo cái gì?”
Khương Diệu nhỏ giọng lầu bầu:
“Nhà hắn nghèo thế, lễ vật chắc cũng không có gì ra hồn.”
Khương Họa biết rõ đại đường tỷ có thành kiến sâu nặng với Trình Chiếu, nên lười cùng nàng tranh cãi, chỉ lạnh nhạt nói:
“Nếu tỷ thật sự tò mò, không bằng đến nhà ăn hỏi xem, lang quân Trình gia hẳn chưa rời đi đâu.”
Khương Diệu nghe thế, nhìn nàng dò xét một lượt, dè dặt hỏi:
“A Ninh, muội tức giận sao?”
Khương Họa khựng lại. Nàng quả thật có giận. Dù không rõ vì sao, nhưng trong lòng cảm thấy đại đường tỷ quá xem thường Trình Chiếu.
“Ta không tức giận.” Nàng thu liễm cảm xúc, rũ mắt nhìn vào ly trà, như nói với Khương Diệu, lại như tự nhắc chính mình.
Vì một người ngoài rồi sinh sự với đường tỷ, thật không đáng. Khương Diệu cũng biết ý chuyển sang đề tài khác, kể chuyện theo a mẫu dự cung yến. Nàng thân là đích trưởng nữ của phủ quốc công, từ sau khi cập kê, mỗi năm đều cùng a mẫu vào cung, vô cùng quen thuộc với quy củ yến tiệc.
Từ chuyện cung yến, đề tài dần chuyển tới Khương Như, thứ muội của Khương Diệu. Quan hệ hai người không mấy hòa thuận, tranh đoạt không biết bao nhiêu lần. Tuy thân phận của Khương Diệu chiếm ưu thế, nhưng Quốc công lại thiên vị thiếp thất là mẫu thân của Khương Như, nên luôn tìm cách bù đắp cho nàng, khiến Khương Diệu dù thắng vẫn tức tối.
Mới đây vì một bộ trâm, hai người lại náo loạn một trận. Khương Diệu vốn nhìn trúng trước, ai ngờ Khương Như lại vòng qua cầu phụ thân, được một chiếc tương tự. Khương Diệu giận đến suýt nghẹn.
Ban đầu Khương Họa cũng không để tâm, nhưng bỗng dưng nhớ, đây chẳng phải là thế giới trong sách sao? Nàng cố gắng hồi tưởng xem có chi tiết nào nhắc tới Khương gia, nhưng nghĩ mãi chỉ nhớ mình được gả vào Trình gia, còn những chuyện khác đều không rõ.
Nàng thuận miệng an ủi Khương Diệu vài câu, rồi mượn cớ muốn nghỉ trưa để tiễn nàng ấy đi. Sau đó gọi Lục Toàn vào, dặn dò:
“Ngươi ra ngoài hỏi thăm xem, hôm nay lang quân Trình gia có nói gì trong bữa tiệc không.”
Chưa đợi Lục Toàn trở lại, Khương Tồn đã ôm theo một cái hộp tới:
“A Ninh, có phải ta chọc muội tức giận không?”
Khương Họa ngẫm nghĩ, chẳng lẽ cả ngày hôm nay sắc mặt nàng như mang giận, khiến ai cũng tưởng nàng đang cáu?
“Không có.” Ánh mắt nàng dời tới cái hộp trong tay hắn, có chút tò mò:
“Cái gì vậy?”
Khương Tồn đặt hộp xuống, lầu bầu:
“Nếu không phải muội tức giận, sao lại đùa giỡn ta? Nồi canh thịt dê kia, nửa giọt ta chưa kịp đụng. Dù khẩu vị của Minh Tuyên có nặng, muội cũng không cần dặn đại nương cho nhiều hồ tiêu đến vậy."
Khương Họa sửng sốt, vội hỏi:
“Sao a huynh biết khẩu vị hắn nặng?"
“Không phải muội nói sao?” Khương Tồn nhớ ra liền vui vẻ, “Muội còn kêu đại nương bỏ món cá đi nữa phải không? A phụ mong ăn cá lắm, nghe không có cá thì sắc mặt tối sầm.”
Khương Họa cứng ngắc mặt mày. Nàng tưởng chỉ cần giảm bớt vị cay mặn là ổn, ai ngờ đại nương bị hỏi liền lôi nàng ra.
Nàng do dự nói:
“Vậy lang quân Trình gia dùng bữa thế nào? Có chê cay không?”
Khương Tồn chỉ vào cái hộp trên bàn:
“Hắn đưa cho muội cái này, cảm tạ muội khoản đãi chu đáo. Nhìn bộ dạng hắn thì chắc ăn ngon, hợp khẩu vị.”
Đó là một chiếc hộp gỗ mun đơn sơ, không chạm khắc hoa văn gì, khiến Khương Họa hơi chùn tay, không biết mở ra bên trong là hỉ hay họa.
Khương Tồn ở bên lại giục:
“Muội mau mở ra xem, Minh Tuyên tặng a phụ một bộ thư tàng tự tay hắn viết, tặng ta một nghiên mực, không biết đưa muội cái gì?”
Nghe thế, Khương Họa mới vững tâm. Xem ra Trình Chiếu không muốn thiếu nhân tình, nên cũng đưa lễ vật cho từng người. Cái hộp này hẳn cũng là vật bình thường.
Nàng yên lòng mở hộp ra, chưa kịp nhìn rõ thì vật bên trong đã bị Khương Tồn nhấc lên, quay qua quay lại xem mấy lần.
“Đây là cái gì?!” Hắn không thể tin được, nhìn kỹ món đồ, rồi nhìn muội muội với vẻ mặt còn đang mờ mịt, “Vì sao hắn lại đưa muội bộ thư này?