Thấy hắn nơm nớp sợ sệt, vẻ mặt đầy kinh hoảng, Trình Chiếu khẽ thở dài:

“Hoài Nghĩa, không phải mọi quyền quý trong kinh đều như thế tử Uy Viễn hầu. Hiện giờ ngươi theo ta vào kinh, cẩn trọng lời nói hành vi là điều cần thiết, nhưng cũng không nên đến mức hãi hùng như vậy. Ngày mai còn phải theo ta ra ngoài, không lẽ cứ rúm ró thế này?”

Hoài Nghĩa liếc nhìn chủ tử, không dám hé môi. Không phải ai cũng được như lang quân nhà hắn. Có câu gì nhỉ? À phải, Thái Sơn đổ nhưng sắc mặt không đổi, chính là nói người như lang quân.

Thấy lang quân lại cúi đầu đắm mình trong sách, Hoài Nghĩa vội lên tiếng:

“Lang quân để lễ vật ở đâu? Nô tài xem lại một lượt vẫn hơn.”

Tuy lang quân có tài học xuất chúng, nhưng đối với lễ nghi xã giao hay việc vụn vặt thường không mấy thông thạo. Lễ vật không biết thành ra hình dạng gì rồi.

Trình Chiếu nói: “Đặt trên bàn trong phòng ngủ, ngươi đi xem đi.”

Chờ Hoài Nghĩa lui ra, Trình Chiếu buông thư xuống, ánh mắt dõi về phía cửa sổ. Tuyết đã ngừng rơi, mặt đất vẫn trắng xóa một mảnh, lóa mắt không nhìn thẳng nổi. Đông năm nay dường như lạnh lẽo dị thường, lạnh đến mức lòng hắn cũng run rẩy.

Bị chuyện của Hoài Nghĩa chạm tới, hắn rốt cuộc phải đối mặt với thực tế: thế gia ở kinh thành như thiết luỹ, nhà nghèo như hắn muốn cất bước cũng không có lối đi. Phủ quốc công rêu rao chiêu hiền đãi sĩ, thực chất cũng chỉ hữu danh vô thực, trong thâm tâm vẫn khinh rẻ kẻ xuất thân hàn môn như hắn. Thế tử Uy Viễn hầu lại càng không cần nói, chỉ một câu không hợp là có thể ném người vào đại lao, không để cửa cho ai cầu.

Thật đáng giận! Sở quốc sao lại bị một đám như thế nắm giữ đại quyền? Kẻ sĩ ở tầng đáy biết ngày nào mới ngẩng đầu?

Hắn siết chặt gáy sách, ánh mắt lạnh lùng không khác gì tuyết phủ ngoài hiên.

Hôm sau, sắc trời quang đãng, tuyết trên mái tan dần, từng giọt từng giọt rơi xuống, làm ướt hiên nhà. Nhưng nhìn trời thì vẫn còn lạnh thấu xương.

Khương Họa xoa lòng bàn tay, thỉnh thoảng hỏi Thanh Anh một câu:

“Đã tới chưa?”

Thanh Anh dở khóc dở cười:

“Cô nương đừng nóng vội, Lục Toàn nói sẽ tới mà, hơn nữa giờ vẫn còn sớm.”

Khương Họa đi đi lại lại dưới hành lang, trong lòng không yên. Tuy đã hạ quyết tâm khiến Trình Chiếu không để ý đến mình, nhưng nghĩ tới việc nàng cố tình sửa đổi thực đơn, nếu bị a mẫu bắt gặp hẳn sẽ trách nàng không cẩn thận, còn nếu Trình Chiếu tưởng rằng nhà nàng cố ý giễu cợt, sau này ghi nhớ trong lòng rồi tìm cơ trả thù a phụ, thì biết làm sao?

Đang lúc nàng do dự, thị nữ Lục Toàn chạy vội vào sân, phấn khởi bẩm báo:

“Tới rồi! Lang quân Trình gia đã đến. Cô nương có muốn đi xem không?”

Khương Họa khựng lại, khẽ đáp:

“Ta... vẫn nên đi phòng bếp nhìn thử.”

Lục Toàn ngơ ngác:

“Lang quân Trình gia đang ở sảnh, không ở phòng bếp đâu.”

“Ta đi xem món ăn.” Khương Họa trừng mắt liếc nàng, rồi bước nhanh về phía phòng bếp, nghĩ bụng: không thù không oán, cần gì khó xử hắn? Nhỡ đâu hắn không đụng đũa, về sau nàng bị a mẫu trách phạt thì thật không hay.

Vừa bước vào bếp, đại nương đang tất bật rửa rau, nhặt rau, chuẩn bị bữa cơm, khí thế bừng bừng. Thấy Khương Họa đến, bà vội lau tay rồi hỏi:

“Cô nương có điều gì phân phó?”

Nhìn bà bận rộn như vậy, Khương Họa có chút chột dạ, vội xua tay:

“Không có gì, ta chỉ tiện thể ghé qua xem một chút.”

Ánh mắt nàng đảo một vòng quanh bếp, thấy trên bếp đang nấu canh thịt dê, bên nồi là tiêu xay và thù du. Còn cá vì hôm qua nàng bảo bỏ, hôm nay phòng bếp không mua.

Khương Họa càng thêm bất an, giả vờ đi mấy bước rồi nói:

“Chút nữa nếu làm món nào khác, bớt thù du hồ tiêu đi một chút, a huynh ta không thích ăn cay.”

Đại nương vội gật đầu:

“Vâng, lang quân quả thực không thích vị nồng.”

Thấy không còn gì để sửa, Khương Họa vội vã rời khỏi phòng bếp, tránh làm chậm trễ việc nấu nướng. Nàng thầm nghĩ: khẩu vị nhạt một chút, hẳn là không đến nỗi nào.

Bữa trưa dùng tại nhà ăn, Khương Vanh luôn miệng mời Trình Chiếu ở lại dùng cơm, còn gọi cả Khương Tồn tiếp khách.

Vừa thấy mâm thức ăn được dọn lên, Khương Vanh lập tức nhíu mày. Hôm qua rõ ràng phu nhân nói có cá, vì sao hôm nay lại không thấy?

Mấy món khác tuy không có sơ suất gì, nhưng riêng cá, ông nhớ rất rõ. Đúng lúc đại nương bưng canh thịt dê đặt ở bàn, Khương Vanh liền hỏi:

“Sao cá chưa thấy mang lên?”

Cảnh Châu vốn nhiều cá, vừa rồi ông còn cùng Trình Chiếu hồi tưởng lại chuyện xưa, kể về các món cá ở quê nhà, lúc này quả thực muốn ăn đôi ba miếng cho thỏa hoài niệm.

Đại nương đáp:

“Chiều hôm qua cô nương có đến sửa lại thực đơn, bảo bỏ món cá đi, nên hôm nay nhà bếp không chuẩn bị.”

Khương Tồn đang tự múc canh thịt dê, thuận miệng hỏi:

“Tiếc thật. Minh Tuyên có muốn dùng một chén?”

Đại nương liền nhắc:

“Lang quân, món canh này nêm không ít tiêu xay và thù du, ngài vẫn nên dùng ít thôi.”

Khương Tồn mới uống một ngụm đã nhăn mặt:

“Sao cay dữ thế? Chẳng lẽ đùa giỡn ta?”

Đại nương vội đáp:

“Canh này nấu theo khẩu vị của khách nhân. Cô nương nói khách có vị nặng nên dặn làm vậy.”

Từ đầu đến giờ Trình Chiếu vẫn im lặng, lúc này mới khẽ cong môi cười nhẹ. Nếu có ai đang bị đùa giỡn, thì hẳn là hắn mới phải.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play