Khương Họa trầm tư, nghĩ tới câu “Đời này quyết không bước chân vào Khương gia”, chẳng phải là lời Trình Chiếu đã nói sao? Thật không ngờ, cái tát lại đến nhanh như vậy, vừa rồi nàng còn cùng đại đường tỷ khen người kia có khí khái.
Nếu để tỷ ấy biết Trình Chiếu nay lại quay đầu tới Khương phủ làm khách, chỉ sợ sẽ giận đến niệm nàng suốt một tháng.
Nàng hỏi:
"A mẫu, đại bá phụ có biết chuyện Trình Chiếu tới phủ làm khách không?”
Lý thị khẽ điểm trán nàng, trách yêu:
"Sao con lại gọi thẳng tên người ta là Trình Chiếu? Ngày mai không được như thế. Còn về đại bá phụ con, a phụ con đã nói qua với người rồi, cũng không phải chuyện gì trọng đại.”
Khương Họa bĩu môi, không dám cãi, đành yên lặng lui đi, đến phòng bếp xem lại món ăn đã định.
Trình Chiếu là người Cảnh Châu, nghe nói người xứ đó thích ngọt, không quen cay. Khương Họa liền phân phó nhà bếp bỏ bớt thù du, chỉ cho thêm chút gừng băm làm gia vị. Cảnh Châu hồ nhiều, sản vật phong phú, so với các châu quận khác của Sở quốc lại càng tinh tế thanh nhã, nàng cũng thuận tay chọn thêm một món cá.
Định xong khẩu vị và món chính, Khương Họa lại chọn thêm vài món đơn giản, quan trọng nhất vẫn không quên định món mình thích ăn. Xong việc, nàng thong thả quay về phòng mình. Trong phòng đặt sẵn lò sưởi, ấm áp dễ chịu, khiến người cảm thấy thư thái an nhàn nhất.
Đang ngồi đọc sách, Thanh Anh ôm vào một hộp gỗ, thưa:
"Cô nương, Vinh thúc nói số bạc ấy đã đủ, phần dư đem trả lại. Xin cô nương xem qua.”
Khương Họa mở hộp ra xem, bạc nàng đưa không nhiều, phần dư đổi thành tiền đồng. Nay thấy đồng tiền lấp lánh trong hộp, quả thật chói mắt. Nàng lẩm bẩm:
"Sao đưa bạc cứ bị từ chối mãi?”
Rồi dặn: "Thôi cứ để đó, lần tới đưa tiếp.”
Thanh Anh cũng nghi hoặc giống nàng:
"Sao Vinh thúc lại không cần? Nhiều thêm một chút, mấy đứa nhỏ ấy cũng dễ sống hơn trong mùa đông này. Năm nay rét buốt như vậy, không có thêm ít than củi sao qua nổi?”
Khương Họa cũng thấy lạ, nghĩ lần sau gặp Vinh thúc nhất định phải hỏi rõ. Nàng vốn không phải người đại thiện, chỉ vì bản thân có điều kiện, mỗi tháng được a mẫu cho tiền tiêu, nàng lại ít dùng đến. Phần dư ấy, nàng liền đem đi giúp vài đứa nhỏ cơ hàn, chỉ mong chúng an ổn lớn lên.
Tiền đưa đi cũng không phô trương, lại còn thông qua Vinh thúc làm trung gian, vậy mà người lại còn ngại nhiều?
Nàng nghĩ mãi không thông, đành cúi đầu tiếp tục xem sổ sách. Khi xem xong mấy tờ cuối cùng, nàng ngáp một cái, lười biếng nằm xuống nghỉ ngơi.
Lò sưởi trong phòng cháy hừng hực, trên giường, khuôn mặt Khương Họa ửng đỏ. Không biết nàng mơ điều gì, chỉ thấy mày cau lại, rồi bỗng mở mắt bật dậy.
Nàng thở hổn hển vài hơi, khoác áo, ngồi xuống trước bàn, chép lại những điều mình vừa nhìn được.
Cuối cùng nàng cũng nhớ ra mình đã bỏ sót điều gì. Trong thoại bản, “Khương Họa” chưa từng chính thức xuất hiện, sao có thể gọi là nữ phụ? Chính bởi vì sau khi nàng chết, vai phản diện Trình Chiếu vẫn tưởng niệm nàng suốt mười mấy năm, thậm chí còn lập bài vị nàng trong nhà.
Nói trắng ra, nàng chính là bạch nguyệt quang truyền kỳ, là nguyên nhân khiến nhân vật phản diện hắc hoá.
Khương Họa tức đến ê răng, khẽ nói:
"Biến thái!”
Nếu không phải nàng được táng trong phần mộ tổ tiên Khương gia, sợ rằng Trình Chiếu đã đào mộ nàng lên mất rồi.
Nàng kêu rất nhẹ, nhưng Thanh Anh đang giúp nàng khoác áo dừng tay, nghi hoặc hỏi:
"Cô nương vừa nói gì vậy?”
Khương Họa vội vàng che giấy, tìm cớ sai Thanh Anh đi lấy sách, còn mình thì tiếp tục vẽ vời ghi chép lại cốt truyện trong mộng. Khi sắp xếp mạch truyện, nàng càng thêm bất mãn: sống chưa tới mười tám tuổi đã đành, chết rồi cũng không được yên ổn?
Huống hồ trong thoại bản còn lướt qua cái chết của nàng rất hời hợt, ngay cả nguyên nhân tử vong cũng không đề cập, nàng muốn đề phòng cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Nhìn mảnh giấy trắng trước mặt, Khương Họa chợt nghĩ: có lẽ nàng thật sự có thể cải biến số mệnh chết yểu này. Nàng đã biết trước tương lai, tất có vài phần nắm chắc.
Bước đầu tiên để thay đổi vận mệnh, chính là thay đổi ấn tượng của Trình Chiếu về nàng. Nàng muốn rời khỏi cốt truyện, từ bạch nguyệt quang biến thành… con muỗi.
Nghĩ vậy, nàng liền vội vã thay y phục, ôm theo lò sưởi nhỏ, một đường tới phòng bếp.
Nàng hỏi:
"Hôm trước món ăn đã định xong hết chưa?”
Người trong bếp thưa:
"Phu nhân đã xem qua, nói cứ theo phân phó của cô nương là được.”
Khương Họa gật đầu:
"Vậy thì theo ta. Ta vừa nghĩ lại, e có chỗ chưa chu đáo, sợ chậm trễ khách nhân nên đến xem lại. Ngày mai thêm nhiều thù du và hồ tiêu, món cá kia bỏ đi, thay bằng canh thịt dê, vị phải đậm hơn.”
May mắn tuy Khương phủ chưa phân gia, nhưng hai phòng lại sinh hoạt riêng, nên trong phủ nhị phòng, nàng có toàn quyền làm chủ.
Nàng lật đổ toàn bộ thực đơn hôm trước, bất chấp ánh mắt nghi hoặc của các đại nương trong bếp, vẫn thản nhiên nói:
"Như vậy là được, khách nhân ngày mai có khẩu vị nặng.”
Cùng lúc đó, ở nơi khác trong thành, thiếu niên bị nói là “khẩu vị nặng” đột nhiên hắt hơi một cái, khiến tùy tùng bên cạnh lo lắng:
"Hôm nay lạnh quá, để nô gia thêm cái lò sưởi nữa."
Trình Chiếu xoa mũi, giọng khàn khàn đáp:
"Không cần, ta không thấy lạnh.”
Tùy tùng lắc đầu, không dám nói nhiều. Hắn chỉ cẩn thận lấy thêm áo dày từ tủ ra khoác cho Trình Chiếu, rồi lại hỏi:
"Ngày mai lang quân đến bái phỏng phủ quốc công, đã chuẩn bị đủ lễ chưa? Thế gia giàu có như thế, e rằng không thiếu thứ gì, chúng ta nên đưa…”
Trình Chiếu lật thư trong tay, nhàn nhạt nói:
"Đã chuẩn bị rồi. Còn nữa, ta không phải tới bái phỏng phủ Quốc công, mà là nhị phòng Khương gia, thượng thư lệnh Khương đại nhân. Ngươi đừng nghe nhầm.”
Tùy tùng vội vàng gật đầu. Hắn từng nếm mùi giáo huấn, biết quyền quý ở kinh thành tầng tầng lớp lớp, nói sai một câu cũng có thể bị tống giam. Nay hắn nào dám nói năng hồ đồ nữa.