Khương Diệu giận đùng đùng ngồi xuống, tự tay rót cho mình một chén trà, uống một ngụm mới mở lời:
"Đâu phải chỉ chuyện lễ mọn? Muội là muội muội của ta, sao có thể hướng về một ngoại nhân như hắn?"
Khương Họa khiêm tốn lĩnh giáo, khẽ hỏi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Khương Diệu hừ nhẹ:
"Cái tên lang quân Trình gia kia, xuất thân thấp hèn không nói, ta thấy dáng dấp hắn coi như tuấn tú, thuận miệng khen một câu. Muội đoán xem hắn đáp thế nào?"
"Đáp thế nào?" Khương Họa rót thêm cho nàng một chén trà, hơi nước lượn lờ che lấp khuôn mặt, khiến dung mạo nàng như phủ tầng khói mỏng, dịu dàng mờ ảo.
Khương Diệu vốn đang oán khí đầy ngực, thoáng chốc nghẹn lại nơi cổ họng, ánh mắt vô thức thất thần. Trong ba tỷ muội Khương gia, duy có Tam cô nương Khương Họa là dung mạo khuynh thành, như tiên nữ bước ra từ trong tranh, khiến người không dám sinh lòng khinh nhờn, tựa như chỉ cần nhìn lâu một chút cũng đã là tội lỗi.
Một thoáng thất thần ấy đã làm tiêu tan quá nửa nỗi giận trong lòng Khương Diệu, nàng bèn ôn hòa tiếp lời:
"Hắn bảo ta ‘nói năng cẩn thận’, lại còn làm ra vẻ chính khí lẫm liệt, bộ dạng lạnh như băng. Nếu không phải nể mặt hắn tuấn tú, ta đã không thèm để tâm đến hắn. Nhìn thì nho nhã, nhưng tính tình kia, thực khiến người khó lòng khen ngợi."
Khương Họa mỉm cười, giả bộ trầm tư:
"Ta nhớ xưa nay tỷ vốn khoan dung với những công tử tuấn tú, vì sao riêng với Trình lang quân lại phiền lòng?"
"Lúc trước Tứ lang Vệ gia tính tình kiêu căng, có cô nương tặng hoa, hắn thẳng tay đưa cho muội muội ngay trước mặt người ta. Khi ấy tỷ lại nói hắn…"
Khương Diệu vội ngắt lời:
"Ai nha, đừng nhắc nữa. Trí nhớ của muội cũng thật tốt, đó là chuyện từ bao giờ rồi."
Khương Họa nghiêm mặt đáp:
"Năm kia, tháng sáu, khi triều đình có biến."
Khương Diệu xoắn khăn, làm ra bộ dạng tủi thân:
"Ta biết, ta tức là vì hắn không xem ta ra gì. Rõ ràng hắn tới nhờ vả, thái độ lại kiêu ngạo đến vậy, chẳng trách a phụ ta không muốn gặp hắn."
Những lời này kỳ thực là giận lẫy, Khương Họa đã sớm nghe ngóng, biết rằng hôm đó đại đường tỷ thấy Trình Chiếu lúc hắn bị đại bá phụ cự tuyệt ngoài cửa. Ngay cả mặt cũng chưa gặp đã bị đuổi đi, Trình Chiếu tức giận cũng là điều dễ hiểu.
Khương Họa an ủi:
"Dẫu sao cũng chỉ là một người ngoài, tỷ không nên bực bội vì hắn, thật không đáng."
Khương Diệu đưa tay nhéo nhẹ lên mặt nàng, cười nói:
"Thôi được rồi, ta không giận nữa. Ai bảo ta thương nhất là A Ninh nhà ta? Dáng dấp đẹp như vậy, cũng không biết sau này sẽ rơi vào tay ai."
Khương Họa mỉm cười không đáp, trong lòng lại thầm nghĩ: nàng làm gì có “sau này”.
Thấy tâm tình nhẹ nhàng hơn, Khương Diệu lại tiếp lời:
"Hôm trước muội không có mặt ở phủ, đúng là đáng tiếc. Tuy Trình Chiếu không dễ gần, nhưng dáng dấp lại không tệ. Có điều, chỉ sợ về sau không còn cơ hội thấy hắn."
"Vì sao?" Khương Họa hỏi, vẻ mặt chuyên chú.
"Hắn ra khỏi phủ liền buông một câu: ‘Đời này, quyết không bước chân vào Khương gia.’ Ta xem tính khí hắn tuy không tốt, nhưng ít nhất cũng có vài phần cốt khí, chỉ sợ sau này thực sẽ không đến nữa."
Khương Họa gật đầu tán đồng. Trong thoại bản, Trình Chiếu đích thực là người đã nói là làm, dứt khoát không hai lời.
Sau một hồi chuyện trò, Khương Diệu có việc phải về, vừa đi khỏi thì hạ nhân phụ trách đưa lễ cũng trở về bẩm báo: Trình Chiếu không nhận bộ Lại Hiền Thư, bảo hạ nhân mang về.
Khương Họa nhíu mày, thầm nghĩ: Lễ đã đưa đi, sao lại trả về?
Nàng hỏi:
"Hắn nói thế nào?"
Hạ nhân đáp:
"Trình lang quân chỉ nói không dám nhận lễ trọng, bảo tiểu nhân mang đi. Tiểu nhân không dám khinh xuất, nghe nói bộ thư kia cực kỳ quý giá, không dám để mất, nên đành đem về."
Thấy sắc mặt hạ nhân lo lắng, Khương Họa khoát tay:
"Không sao, ngươi lui xuống đi."
Trong lòng nàng rất rối bời. Bộ thư quý báu lại trở về tay mình, nàng tất nhiên vui mừng, nhưng nghĩ lại, vốn dĩ nàng đã quyết tâm đưa đi để kết thiện duyên, nay không biết thiện duyên này còn giữ được không.
Có nên đưa lần nữa? Nghĩ thì muốn, lại sợ hắn từ chối. Nếu bị loan truyền, e người ngoài chê cười phủ quốc công lấy thế ép người, dùng lễ đè đầu.
Khương Họa nghĩ mãi không ra cách, đành đợi đến bữa trưa, tìm cơ hội hỏi ý mẫu thân.
Lý thị trầm ngâm chốc lát rồi đáp:
"Hắn không nhận thì thôi. A phụ con đã tìm tới hắn, tiện tay giúp hắn một phen, chắc hắn cũng biết xấu hổ không dám đòi thêm gì nữa."
Khương Họa lấy làm tò mò:
"A phụ giúp hắn chuyện gì?"
Lý thị kể:
"Hắn vừa mới đến kinh thành, mang theo tùy tùng không quen quy củ, vô tình va chạm với thế tử Uy Viễn hầu, bị nhốt vào đại lao. A phụ con nói giúp một câu, người kia mới được thả."
Khương Họa chợt hiểu, phủ Uy Viễn hầu Hoắc gia xưa nay vẫn không ưa gì phủ quốc công. Trình Chiếu tìm tới đại bá phụ cầu giúp, cũng không phải vô lý.
Chỉ là đại bá phụ xưa nay cứng nhắc, có thù tất báo, chỉ cần chuyện liên quan đến Uy Viễn hầu thì nhất định phản đối tới cùng. Nếu biết Trình Chiếu cầu tình vì việc này, tất sẽ vui lòng giúp đỡ, bởi lẽ ông chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội khiến Uy Viễn hầu chịu thiệt.
Vì bộ Lại Hiền Thư trở về tay mình, tâm tình Khương Họa rất tốt, nhịn không được nói hộ Trình Chiếu đôi lời:
"Thế tử Uy Viễn hầu thực đáng ghét, trước giờ vẫn kiêu căng càn rỡ. Nay vì chuyện nhỏ đã nhốt người ta vào đại lao, quả là quá đáng."
Lý thị cũng gật đầu đồng tình, sau đó chuyển lời:
"Phải rồi, ngày mai Minh Tuyên đến phủ làm khách, con tới giúp mẫu thân chọn món ăn một chút."