Ngày kế lại là một ngày tuyết lạc đầy trời. Tuyết cũ trên mái còn chưa tan, nay lại phủ thêm một tầng, nhìn xa tựa chăn bông dày nặng, khiến người ta muốn bước lên nằm thử một phen.
Dùng xong điểm tâm, Khương Họa ngồi trong thư phòng, tay cầm tờ đơn liệt kê lễ vật, thần sắc lộ vẻ trầm tư. Nàng lo lắng mình có phải đã quá trắng trợn hay không, vì trong đơn phần lớn đều là vật có thể đổi lấy ngân lượng. Người đọc sách thường cao ngạo, liệu Trình Chiếu có cho rằng phủ Quốc Công đang nhục mạ hắn?
Nàng thầm hiểu vì sao phụ thân lại muốn dùng danh nghĩa phủ Quốc Công để tặng lễ. Đây là muốn bù đắp cho hình tượng của đại bá phụ, người kế thừa tước vị Quốc Công, nhưng tính tình cứng nhắc kiêu ngạo, xưa nay không mấy khi giao hảo cùng giới sĩ tử nghèo khó. Nếu Trình Chiếu quả thực là kẻ mang thù, thì một phen sơ suất này e sẽ kết thêm cừu địch cho Khương gia.
Nghĩ tới đây, Khương Họa vỗ bàn, đột nhiên nhớ ra một tình tiết: Trình Chiếu đích thực là người hay ghi hận. Trong thoại bản, hắn là vai phản diện, ban đầu bị chèn ép khốn cùng, sau đó lại một bước lên mây. Khi thành danh, hắn liền đem toàn bộ kẻ từng làm nhục mình xét nhà giam cầm. Tuy những kẻ đó quả có lỗi, nhưng cũng đủ thấy Trình Chiếu bụng dạ hẹp hòi, thù tất báo.
Nghĩ vậy, nàng đem toàn bộ lễ vật trên tờ đơn xoá đi, đổi sang một trang giấy mới, liệt kê vài bức tranh chữ, điển tịch... những vật vừa phong nhã lại khó bắt bẻ. Mấy thứ này không quá phàm tục, cũng dễ đem bán lấy tiền, xem ra vẫn thích hợp hơn.
Cân nhắc kỹ càng, nàng lại thêm vào một bản Lại Hiền Thư mà bản thân yêu quý. Lần trước a huynh từng xin nàng, nàng còn không chịu cho. Nay nghĩ tới về sau Trình Chiếu sẽ quyền cao chức trọng, mình dù không thấy được kết cục ấy, nhưng nếu có thể kết cho Khương gia một mối thiện duyên, cũng là điều tốt.
Mười tám... còn ba năm nữa nàng sẽ chết. Hy vọng đến khi đó, phụ mẫu cùng a huynh sẽ không quá thương tâm.
Khương Họa biết rõ, nàng thân cận một vai ác như Trình Chiếu, chỉ bởi hắn là người của Sở quốc. Trong thoại bản, ba nước Tần - Sở - Thục giằng co thành thế chân vạc. Nam chủ là công tử nước Tần, nữ chủ là công chúa nước Thục, còn Trình Chiếu chính là mưu thần của Sở quốc. Truyện kể về việc liên hôn giữa hai nước Tần - Thục, tình yêu nảy sinh, Trình Chiếu thì dã tâm lừng lẫy, một lòng trợ giúp Sở quốc tranh đoạt thiên hạ.
Cho nên trong mắt Tần - Thục, Trình Chiếu là đại phản diện; nhưng trong mắt Sở quốc, hắn lại là một tể phụ quyền khuynh triều dã, lời nói có thể thay vua lập luật.
Sau bữa trưa, Lý thị vừa cầm khăn lau miệng vừa bất đắc dĩ nhìn Khương Họa đang lười biếng tựa vào ghế:
“A Ninh, đứng lên đi một chút.”
Khương Họa khẽ mím môi, muốn nói lại thôi. Dù sao có nói ra, mẫu thân cũng không tin, chi bằng giữ trong lòng, khỏi khiến người đau xót. Nàng ngoan ngoãn đứng dậy, đi quanh phòng vài vòng.
Lý thị lắc đầu, lại hỏi:
“Hôm qua ta bảo con chọn lễ vật, xem tới đâu rồi?”
Khương Họa lấy một tờ giấy nhỏ từ tay áo, mở ra trước mặt mẫu thân.
"Sao lại toàn tranh chữ, điển tịch?” Lý thị nhíu mày, sắc mặt đăm chiêu. “Tuy hợp với tâm ý người đọc sách, nhưng phụ thân con nói, Trình gia hiện giờ nghèo khổ, lại đang lúc đại hàn, đưa ít gạo thóc than củi không phải càng thực dụng hơn sao?”
Khương Họa đáp:
“A mẫu, dù gia cảnh hắn bần hàn, cũng không đến nỗi không có nổi cơm ăn. Huống hồ hôm qua thái độ đại bá phụ không ra gì, nếu chúng ta đưa than củi gạo thóc, lỡ bị hiểu lầm là đang châm biếm, chẳng phải càng rắc rối thêm?”
Lý thị bật cười, lắc đầu:
“Trình lang quân đâu phải hạng người nhỏ nhen như thế. Con đừng đem lòng tiểu nữ đi đo lòng người.”
Bà nhìn đến hàng cuối của đơn lễ, gật đầu tán thưởng:
“Khó cho con nỡ đem bộ Lại Hiền Thư kia lấy ra. Trình lang quân hẳn sẽ yêu thích.”
Khương Họa như rỉ máu trong lòng. Năm xưa để có được bộ sách ấy, nàng mặt dày đi cầu đại nho hơn một tháng trời mới được, nay phải đem đi tặng người, lòng đau đến không đành.
Chỉ mong Trình Chiếu xem lễ vật này, đừng vì ác cảm với đại bá phụ mà ghi thù với cả Khương gia.
Lý thị dựa theo tờ đơn thêm bớt một phen, định ra một phần lễ vừa đơn giản vừa chu đáo, sai người ngày mai đưa đến Trình phủ.
Xử lý xong một việc, Khương Họa thở phào nhẹ nhõm, buột miệng cảm thán:
“Nghe nói trong nhà chỉ có một mình hắn, đêm trừ tịch hẳn rất cô đơn.”
Lời này khiến Lý thị chợt nhớ ra điều gì, trầm ngâm một lát rồi nói:
“Cũng phải, ta sẽ bảo với phụ thân con, đến tiết trừ tịch cũng nên tặng thêm một phần quà lễ. A Ninh, con nghĩ thử trước, nên chuẩn bị những gì.”
Khương Họa: “…"
Một câu tiện miệng, lại tự đào hố cho mình.
Hôm sau, người được cử đi đưa lễ còn chưa quay lại, thì đại đường tỷ Khương Diệu đã hùng hổ xông tới:
“A Ninh, hôm qua muội không chịu cùng ta ra ngoài thưởng mai thì thôi, sao ta lại nghe nói muội âm thầm tặng lễ cho cái kẻ sĩ tử mắt mọc trên đỉnh đầu kia?”
Khương Họa thất thần, thầm nghĩ: "Mắt mọc trên đỉnh đầu", hình dung thật kỳ lạ.
Khương Diệu bắt lấy vai nàng lắc lắc, nàng mới hoàn hồn, chậm rãi xoa trán:
“Tỷ đừng kích động. Chỉ là một phần lễ mọn thôi.”