Lý thị hơi giận nói:
"Con nghe được từ đầu? Khi lang quân Trình gia tới, rõ ràng con không có ở trong phủ."
Khương Vanh lại hứng thú bừng bừng:
"Quả thực như vậy. Vị Trình lang quân ấy phong trần tuấn dật, tiêu sái thong dong, như trúc xanh giữa thâm viên. Ta từng xem hắn hạ bút, không thể không thừa nhận, ngay cả Tồn nhi cũng chưa chắc theo kịp."
"Tồn nhi" trong lời ông chính là Khương Tồn, huynh trưởng của Khương Họa, là bậc sĩ tử kiệt xuất. Nay nghe phụ thân khen học vấn Trình lang quân vượt qua cả ca ca, Khương Họa vẫn có vài phần nghi hoặc, cho rằng phụ thân khách khí quá lời, bèn thuận miệng ứng đối:
"Ngay đến a phụ cũng khen, hẳn là người bất phàm. Đúng rồi, danh tính vị lang quân ấy là gì?"
Khương Vanh đáp:
"Họ Trình, tên Chiếu. Nghe nói nguyên quán tại huyện Vị Dương thuộc Cảnh Châu. Nơi đó năm xưa ta từng mang con đi qua. Chỉ e khi ấy con còn nhỏ, chưa chắc nhớ rõ."
Khương Họa suy ngẫm giây lát, nhớ lại năm nàng độ bốn, năm tuổi, phụ thân nhậm chức thứ sử tại Cảnh Châu, từng dắt nàng tuần tra châu huyện một vòng. Nàng không nhớ rõ tên gọi quận huyện, nhưng mơ hồ vẫn còn chút ấn tượng, bởi lẽ nàng vốn mang theo ký ức kiếp trước:
"Con nhớ năm ấy chúng ta đi qua không ít nơi, phải chăng là Vị Dương thuộc quận Vân Đài? Như vậy lang quân là Vân Đài Trình Chiếu?
Người đương thời khi tự xưng, sẽ lấy quận danh cùng họ tên, như "Vân Đài Trình Chiếu" là lễ xưng thường thấy.
Khương Vanh gật đầu:
"Xem ra trí nhớ A Ninh không tệ."
Ông vuốt râu, đắc ý cười nói:
"Biết đâu khi còn nhỏ, con từng gặp hắn cũng nên. Hắn chỉ hơn con hai tuổi."
Khương Họa gật đầu, nhưng lòng không tin, thầm nghĩ: Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Lúc nhỏ nàng đâu thường ra khỏi cửa.
Chuyện ấy dừng ở đó, Khương Vanh tỏ vẻ tiếc nuối:
"Tiếc là thời vận của Trình Chiếu chưa tới. Ngày khác ta sẽ hỏi thử, xem hắn tới cửa vì chuyện gì. Ta vốn trọng nhân tài, nếu hắn quả có thực học, lại gặp khó khăn, ta ắt không tiếc tay tương trợ."
Ông quay sang Lý thị dặn:
"Gia cảnh Minh Tuyên thanh bần, phu nhân xem thử có thể trích vài món, giao người đưa đến, cứ nói là của phủ Quốc công đưa sang."
Lý thị khẽ gật đầu, rồi bảo Khương Họa:
"A Ninh, con đi xem qua. Dạo gần đây ta vẫn dạy con chuyện đối nhân xử thế, cũng nên thử coi con nhớ được mấy phần."
Khương Họa hơi chần chừ:
"Trình Chiếu, tự là Minh Tuyên? Vậy chính là Trình Minh Tuyên?"
Thấy phụ thân gật đầu, nàng bỗng cảm thấy hô hấp trì trệ, nén nỗi chấn động trong lòng, hành lễ lui ra.
Vân Đài Trình Minh Tuyên, danh tự ấy thực khiến người chấn động tinh thần. Nàng lững thững đi giữa hành lang phủ đầy tuyết, nhìn bông tuyết bay như tơ liễu lả lướt, tâm tư nàng đã phiêu đãng tận nơi xa.
"Tại hạ Vân Đài Trình Minh Tuyên, minh nguyệt nhập hoài, bất khả tự tuyên. Chẳng hay các hạ xưng hô thế nào?”
Một câu ấy, văn nhã trác tuyệt, khiến người ta nhớ mãi không quên. Công tử tuấn tú, ngoại nhu nội cương, dưới vẻ yếu nhược kia lại là thủ đoạn tàn nhẫn.
Nếu chỉ là người như thế, cũng còn dễ hiểu. Nhưng Trình Minh Tuyên rõ ràng là nhân vật trong thoại bản.
Khương Họa hít sâu một hơi, tự nhủ phải giữ bình tĩnh. Có lẽ trùng tên, không nên tự hù dọa bản thân. Việc cấp bách là phải hồi tưởng kỹ càng lại nội dung thoại bản. Nhưng nàng chỉ mơ hồ nhớ được vài cái tên vai chính, và một nữ phụ không mấy quan trọng. Đúng, còn có một điều... nữ phụ kia trùng tên với nàng.
Thoại bản ấy do thân tỷ nàng chấp bút, vì khổ não đặt tên nhân vật nên mượn thẳng tên nàng. Theo lời tỷ tỷ kể lại, nhân vật đó chỉ là vai phụ phản diện, xuất hiện ít ỏi, chết năm mười tám tuổi.
Nghĩ đến đây, Khương Họa rũ mắt. Ngòi bút lâu chưa chạm giấy, mực nhỏ xuống, để lại một giọt đen xấu xí trên giấy trắng, đúng lúc bao phủ nửa chữ "Họa" nàng vừa viết dở.
Chết chính là số mệnh của nàng.
Đúng lúc đó, ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ. Thị nữ Thanh Anh sau khi được cho phép liền đẩy cửa bước vào, hai tay bưng một bình trà nóng, dịu giọng bẩm:
"Cô nương, đại cô nương vừa sai người dùng hồng liên truyền tin, mời ngài ngày mai ra ngoài thành ngắm mai. Khi trước ngài không có ở trong phủ, cho nên nay nàng ấy mới sai người hỏi lại một tiếng."
Ngoài thành có một rặng hồng mai, khi tuyết rơi ngắm là đẹp nhất. Nhưng hiện giờ, lòng Khương Họa trĩu nặng, toàn thân như phủ sương lạnh, không còn tâm tư nào để ngắm cảnh thưởng hoa. Nghĩ tới bản thân không sống qua mười tám tuổi, còn gì phong hoa tuyết nguyệt đáng để quan tâm?
Nàng yếu ớt xua tay:
"Ngươi qua nói với Đại đường tỷ, hôm nay ta vừa ra ngoài đã mệt, ngày mai sợ không đi được."
Thanh Anh đặt khay trà lên bàn, rót một chén rồi đặt cạnh nàng, lúc này mới lĩnh mệnh lui ra.
Cửa vừa khép, một làn gió lạnh từ khe hở lùa vào, khiến thân thể Khương Họa khẽ run. Giọt mực trên giấy trắng giờ lại lan thêm một vệt nước, lặng lẽ loang xuống.