Không bao lâu, xe ngựa dừng bánh. Trình Chiếu dẫn đầu xuống trước, đứng yên một bên chờ đợi. Chỉ chốc lát, Khương Tồn từ trong phủ bước ra, vừa trông thấy Trình Chiếu liền tỏ vẻ kinh ngạc:
“Minh Tuyên, sao ngươi lại ở trên xe nhà ta?”
Trình Chiếu chắp tay đáp:
“Tại hạ vì tùy tùng bị bệnh mà ra ngoài tìm thuốc, vừa khéo gặp Khương phu nhân. Phu nhân có lòng tốt, cho tại hạ theo xe một đoạn đường.”
Khương Tồn nghe vậy bèn gật đầu, vỗ vỗ vai hắn, sau đó quay đầu thấy xe ngựa đã mở cửa. Hắn vội bước tới đỡ mẫu thân xuống xe, đợi Lý thị đứng vững, mới cúi người đỡ Khương Họa. Hắn còn thân thiết xoa đầu nàng, cười rằng:
“Tiểu nha đầu hôm nay trông như lớn thêm một đoạn rồi đó.”
Khương Họa vì tham dự cung yến nên ăn mặc có phần chững chạc hơn ngày thường. Tóc cài trâm bích ngọc hải đường, mặt điểm nhẹ phấn hồng, eo lại buộc đai cấm khiến mỗi bước đi đều chậm rãi, có vẻ thập phần uyển chuyển.
Nàng cố ý nhíu mày, giả vờ bất mãn:
“Hôm nay a huynh trông lại rất trẻ con.”
Lý thị mỉm cười liếc hai huynh muội, rồi quay đầu nói với Trình Chiếu:
“Minh Tuyên, mau theo ta vào trong, lát nữa ta bảo xa phu đưa ngươi về. Trời lạnh, nên sớm uống thuốc mới ổn.”
Trình Chiếu tuân mệnh, nhưng không khỏi ngoái đầu nhìn lại. Chỉ thấy tiểu cô nương đi cạnh Khương Tồn, cây trâm trên tóc buông rủ ngọc trụy nhẹ lay động. Ánh đèn lồng hắt xuống mặt nàng, da thịt mịn màng tựa bạch ngọc, nàng vừa ngẩng đầu, đôi mắt như thu thủy khẽ lay động sóng nước.
Hắn vội xoay người, bước chân chậm lại, đợi Khương Tồn kịp sánh vai rồi mới cùng hắn đồng hành.
Khương Họa đi phía trước một bước, chỉ nghe phía sau a huynh nhà mình thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi không ngớt. Trình Chiếu thỉnh thoảng mới đáp lại một hai câu, mỗi câu cũng chỉ gọn gàng mấy chữ.
Nàng bật cười. Không phải ai cũng có thể chịu nổi tính hay nói của a huynh nàng, lần này xem ra, Trình Chiếu lại là người hiếm hoi có thể trò chuyện được, chẳng trách a phụ cùng a huynh đều coi trọng hắn như vậy. Ai bảo hai người ấy đều là kẻ nhiều lời!
Rất nhanh đã đến chính sảnh. Lý thị bảo mọi người tạm ngồi ở tiểu hoa thính bên cạnh nghỉ ngơi, còn mình thì đích thân đi tìm dược liệu. Kỳ thực, bà còn muốn sai người chuẩn bị thêm y phục chống lạnh và một ít than củi, sẵn đưa lên xe cho Trình Chiếu.
Theo lý, đêm trừ tịch lẽ ra nên quây quần đón giao thừa. Mọi năm, nhà họ Khương đều tụ tập ở tiểu hoa thính sưởi ấm, trò chuyện suốt canh thâu. Nhưng năm nay, a phụ và bá phụ sau khi dự cung yến đều bị Thừa tướng giữ lại, giờ vẫn chưa về, bởi thế khách phòng có phần vắng vẻ.
Khương Họa sau khi bảo thị nữ dâng trà bánh, liền an tĩnh ngồi một bên, ánh mắt mông lung không tiêu cự, chẳng khác nào thất thần. Rõ ràng Trình Chiếu chỉ cách nàng vài bước, nàng lại có cảm giác không thực, như đang diện kiến một nhân vật trong sách.
Trong nguyên tác, phần lớn đều miêu tả về nữ chính và chuyện tình cảm với công tử Tần quốc. Lúc họ bắt đầu dò xét lẫn nhau, vai ác Trình Chiếu vẫn cặm cụi phấn đấu, mãi đến khi nam nữ chủ hạnh phúc bên nhau, hắn mới từng bước lên được chức Tể phụ, từ đó khởi xướng đại kế phục hưng Sở quốc.
Về phần đoạn sau… Khương Họa thấy tiếc, bởi lẽ truyện chưa viết đến đoạn ấy.
Có thể nói, trong tiểu thuyết, khi nam nữ chính đang ngọt ngào ân ái thì vai ác liền là kẻ máu lạnh vô tình, chăm chăm làm đại sự, khiến độc giả yêu thích thể loại ngọt văn không khỏi ghét cay ghét đắng.
Cốt truyện trong đầu vẫn còn rời rạc, nhưng hình tượng Trình Chiếu lại càng lúc càng rõ nét: một kẻ máu lạnh, dã tâm bừng bừng. Khương Họa vô thức nghiêng đầu nhìn thiếu niên bên kia, hắn đang chăm chú lắng nghe a huynh nàng nói chuyện, trong lòng nàng thầm nghi hoặc: Người này thực sự có dã tâm lớn sao? Trông không giống chút nào.
Không biết có phải Trình Chiếu cảm nhận được ánh mắt nàng hay không, hắn bỗng nhìn lại. Ánh mắt sâu thẳm, biểu tình nghiêm túc. Khương Họa không kịp trở tay, muốn tránh ánh nhìn ấy thành ra sinh lúng túng. Trong thoáng chốc, nàng cong môi, nhấp ra một nụ cười.
Trình Chiếu như có phần kinh ngạc, ánh mắt dừng lại một lát, rồi nhẹ nhàng dời đi, tiếp tục trò chuyện cùng Khương Tồn.
Bọn họ đang bàn chuyện văn chương, Khương Họa không mấy để tâm, lại lơ đễnh thất thần. Năm sau Đại Đường tỷ sẽ định thân, nếu đối tượng không phải Dương Hạc Tri như trong giấc mộng, thì có phải tương lai có thể thay đổi?
Nhưng giấc mộng kia rốt cuộc có phải là nội dung nguyên tác không? Trong sách xưa nay chưa từng có đoạn nàng gặp mặt Trình Chiếu, rõ ràng hắn và nàng không liên quan.
“A Ninh, A Ninh.” Khương Tồn đột nhiên gọi nàng, “Muội lại ngẩn người? Vừa rồi ta gọi muội không nghe thấy.”
Khương Họa như bừng tỉnh từ trong mộng, lên tiếng rồi day day thái dương, nhỏ giọng nói:
“A huynh, ta hơi mệt, muốn về phòng nghỉ một lát.”
Lời vừa dứt, Lý thị đã quay lại. Nghe vậy, bà lập tức sai Khương Tồn đưa nàng về phòng. Chờ hai huynh muội rời đi, trong phòng chỉ còn lại bà và Trình Chiếu.
Lúc này Lý thị mới ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt. Dưới ánh đèn, dáng người hắn thon gầy, khí độ bất phàm, quả là người không thể tầm thường.
“Ta đã sai gia nhân đưa dược lên xe, còn chuẩn bị thêm ít áo ấm và than củi.” Lý thị dịu dàng nói, “Năm nay trời lạnh hơn mọi khi. Ngươi là người Vân Đài, e chưa quen khí hậu kinh thành. Qua được đợt rét này sẽ ổn thôi.”