Kế tiếp, cung yến trôi qua ở giữa câu chuyện hàn huyên của ba người các nàng. Khương Họa cũng nhân đó biết được Trình cô nương tên gọi Uyển Nhu, xuất thân từ phủ Chấn Uy Tướng quân, tuy cùng họ với Trình Chiếu, nhưng cảnh ngộ lại khác biệt muôn phần.
Rời cung yến, Khương Họa đã cùng Trình Uyển Nhu tay nắm tay, giao tình thân thiết như cố cựu. Tình nghĩa của cô nương gia vốn đến mau như thế, mấy vị thiếu nữ hẹn nhau sang năm cùng du ngoạn, lưu luyến biệt ly nơi cửa cung.
Ra cung, trăng tròn đã treo cao, tiết trời giá rét, mọi người đều vội vã bước chân. Lên xe ngựa rồi mới thấy ấm áp đôi phần. Khương Họa ngồi cùng a mẫu trong một xe, Lý thị ôm lấy nàng trong lòng, khẽ cảm khái:
“Không rõ Minh Tuyên ở nhà thế nào, hôm nay lạnh lắm.”
Khương Họa nhíu chóp mũi. Mấy hôm nay nàng cố ý tránh nghĩ đến chuyện Trình Chiếu, ngay cả việc a mẫu phân phó chuẩn bị lễ Tết cho hắn, nàng cũng để a huynh đứng ra thay, tận lực né tránh giao tiếp cùng hắn.
Thế nhưng mạch truyện như có sợi dây vô hình kéo nàng về, dù nàng không chủ ý, cũng thường nghe thấy tin tức liên quan tới hắn.
“Sao con không nói lời nào?” Lý thị quay đầu nhìn nàng, “Ta nghe nói Minh Tuyên còn tặng cho con một phần lễ trọng. A phụ con gấp đến không kịp về, phải cùng ta oán thán hai lần, sợ con bị người ta bắt cóc.”
Khương Họa bật cười:
“A phụ quá đa tâm rồi, chỉ một quyển sách, sao có thể bắt cóc con được?”
Lý thị cũng cười rộ:
“Ta cũng bảo ông ấy nghĩ nhiều. Nhưng ông ấy trời sinh nóng ruột, cứ ở bên tai ta lải nhải tới nửa đêm, thật đúng là, từng tuổi đó rồi còn ầm ĩ như con nít.”
Phụ tử Khương gia xưa nay đều nhiều lời, Lý thị nhắc tới cũng có chút bất đắc dĩ, âm thầm nghĩ, về sau nhất định phải chọn cho A Ninh một vị lang quân ít nói, nhạc phụ và tế tử bù trừ cho nhau, kẻo tranh cãi đến vỡ trời.
Từ cửa cung về tới phủ Quốc công, xe ngựa phải đi mất chừng ba mươi phút. Đêm trừ tịch, hai bên phố cùng dưới mái hiên, thậm chí trên cành cây đều treo đầy lồng đèn đỏ thắm, ánh lên một mảnh ấm áp. Trên đường còn có tuần phòng qua lại, tiếng bước chân rầm rập, sát khí âm thầm lan tỏa.
Khương Họa vén màn xe nhìn ra, vừa nhìn, ánh mắt liền dừng ngay, bên đường có một bóng người rất đỗi quen thuộc, dường như là Trình Chiếu. Nàng kinh ngạc hô nhỏ, quay đầu nói với a mẫu:
“A mẫu, hình như con thấy Trình Chiếu!”
Lý thị nghiêng người ra ngoài, tuy chưa từng gặp Trình Chiếu, nhưng vừa liếc mắt đã nhận ra người nọ chính là nam tử đang bước nhanh bên đường, bà hơi nhíu mày, phân phó xa phu chạy tới phía trước.
Xe ngựa vừa khéo dừng ngay trước vài bước nơi Trình Chiếu đang đi tới.
“Là công tử Trình gia Minh Tuyên phải không?” Lý thị vén cửa sổ, hòa nhã cất tiếng hỏi.
Trình Chiếu không thể không dừng bước, ngẩng đầu nhìn vị phu nhân lạ mặt, nhưng ánh đèn chiếu sáng cho hắn thấy rõ chữ “Khương” bên ngoài xe ngựa, lập tức hiểu ra: là phu nhân Khương Thượng thư lệnh, mẫu thân của Tụ Chi huynh.
“Minh Tuyên bái kiến phu nhân.” Hắn khom người chắp tay hành lễ.
Đây là lần đầu tiên Khương Hoạ nghe được thanh âm của hắn, trong trẻo như tiếng ngọc va nhau, khiến nàng tò mò nghiêng về phía cửa sổ nhìn. Song cửa nhỏ hẹp, lại có a mẫu cản bên, nàng chỉ lộ ra đôi mắt.
Lý thị lại hỏi:
“Xem ngươi bước đi vội vàng, chẳng hay có việc gì gấp?”
Trình Chiếu ngẩng đầu, ánh mắt bất chợt chạm phải một góc cửa sổ, nơi đó có đôi mắt thanh triệt, mang theo vài phần tò mò. Hắn hơi loạn hô hấp, vội ổn định tinh thần, đáp:
“Tùy tùng trong nhà phát sốt, ta ra ngoài tìm thuốc, nhưng phụ cận không có y quán mở cửa, đành sang phía hoàng thành xem thử.”
Khương Họa bĩu môi, đêm giao thừa, y quán nào mở cửa?
Lý thị vẫy tay gọi hắn lại gần hơn chút, dịu giọng nói:
“Ngươi hẳn là muốn tìm Đinh ngự y? Nhà ông ấy vốn có lệ tết trừ tịch phát thuốc, nhưng năm nay không khéo, cả nhà đã ra ngoài thành, không có ở kinh. Phủ chúng ta có sẵn thuốc hạ nhiệt, nếu ngươi không chê, thì đi cùng chúng ta một chuyến.”
Trình Chiếu vội vàng cúi đầu:
“Không dám, đa tạ đại ân của phu nhân.”
Lý thị nói:
“Trong xe có tiểu nữ, ngươi đành chịu thiệt ngồi phía trước.”
Nữ quyến ở phủ Quốc công không đông, chỉ có hai cỗ xe ngựa. Lúc bọn họ dừng lại, chiếc xe phía trước đã đi khuất. Trình Chiếu tất nhiên không dám từ chối, xốc áo lên ngồi phía trước xe.
Động tác hắn gọn gàng, nhưng Khương Họa lại để ý y phục hắn mỏng manh dị thường, hắn lại không chút e sợ rét lạnh. Chẳng lẽ Trình Chiếu thuở này nghèo đến nỗi áo mặc không đủ ấm? Dẫu sao tổ tiên hắn cũng từng làm quan mà!
Nàng động lòng trắc ẩn, khẽ thì thầm với a mẫu:
“A mẫu, có lẽ vì trời lạnh mới khiến tùy tùng hắn phát sốt. Lát nữa cho xe ngựa đưa hắn về, tiện mang thêm ít than củi, áo ấm, nói là cho tùy tùng hắn.”
Lý thị gật đầu. Trước kia bà nghe trượng phu nói nhà Minh Tuyên nghèo, bà chỉ tưởng rằng vì hắn không có nền tảng giao thiệp với thế gia kinh thành, nào ngờ lại thật sự nghèo đến thế. Gia cảnh như vậy, lại sinh ra được nhân vật lỗi lạc thế này, không khỏi khiến người ta thầm sinh cảm thán.
Phía trước xe ngựa dễ trúng gió, xa phu cần dùng sức đánh xe, hắn vận lực còn thấy ấm áp, Trình Chiếu ngồi bất động, gió rét lạnh cứ thế lùa vào cổ áo. Vóc dáng hắn gầy gò, y phục lại mỏng nhẹ, đặt cạnh xa phu bọc kín mít, càng lộ vẻ yếu ớt.
Thính lực hắn tốt, giữa tiếng bánh xe lăn vẫn nghe được thanh âm đối thoại từ trong xe. Thiếu nữ cố tình hạ thấp giọng, nhưng âm thanh như lọt vào ngay bên tai hắn, khiến trong lòng ngứa ngáy. Hắn khẽ chạm ngực, đột nhiên cảm thấy hình như chính mình cũng phát bệnh, tim đập không yên, càng lúc càng loạn. Chờ đến lúc y quán mở cửa, hắn nhất định phải đi khám một lần.
Nếu thân thể không khỏe, vậy thì tương lai gì mà mây cao thẳng tiến, đạt thành đại nghiệp, đều chỉ là lời nói suông.
Hắn dựa vào sau, lặng lẽ lắng nghe hai người trong xe đối thoại. Gương mặt thường ngày ít biểu tình, nay lại ẩn hiện ý cười.