Kế tiếp nửa tháng trôi qua, đảo mắt đã đến đêm Trừ Tịch. Khắp nơi hân hoan, trong cung đặc biệt cử hành cung yến, mời quý nhân có tước vị cùng quan viên từ tam phẩm trở lên mang theo gia quyến vào cung dự tiệc.
Khương Họa an tĩnh đi bên cạnh Khương Diệu, ánh mắt chỉ rơi trên phiến gạch dưới chân. Nàng bước từng bước, trong lòng âm thầm đếm số, đến bước thứ hai trăm tám mươi hai thì thấy phía trước, đại bá mẫu cùng a mẫu đều dừng lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn, ra là bắt gặp Thừa tướng phu nhân. Vị phu nhân này có dáng người phúc hậu, tuy không cười, nhưng khiến người cảm thấy hòa ái dễ gần. Khương Họa theo Khương Diệu hành lễ thỉnh an, Thừa tướng phu nhân khẽ mỉm cười:
“Không cần đa lễ. Nhiều ngày không gặp, Diệu Diệu lại càng xinh đẹp. Vị này là cô nương phủ Thượng thư lệnh? Quả là một mỹ nhân.”
Khương Họa hơi đỏ mặt, nghiêng người thi lễ tỏ lòng tôn kính, rồi lui sang bên, yên lặng nghe các vị phu nhân ngươi một câu ta một câu, đem từng cô nương tán tụng như hoa nở mùa xuân.
Chẳng bao lâu, phía sau vang lên tiếng hô của hoạn quan:
“Thường Bình Trưởng công chúa giá lâm!”
Thường Bình Trưởng công chúa là thân muội của tiên đế, năm nay vừa tròn hai mươi, là mỹ nhân danh chấn kinh thành. Trước khi tiên đế băng hà, từng khiến các thế gia tranh nhau cầu thân. Chỉ tiếc, sau khi tiên đế băng hà, quốc tang kéo dài, chuyện hôn sự của công chúa bị trì hoãn.
Khương Họa từng nghe qua danh tiếng vị công chúa này, người người đều xưng nàng là minh châu của hoàng thất, có thể gặp, không thể cầu. Trăm nghe không bằng một thấy, nhân lúc cúi người hành lễ, nàng lén nhìn thoáng qua. Quả nhiên, Thường Bình có dung nhan diễm lệ, lại mang theo anh khí, phong thái bất phàm.
Quả thực là người có thể gặp nhưng khó cầu. Khương Họa âm thầm cảm khái. Khi công chúa vừa đi khuất, nàng chợt nhớ đến một đoạn cốt truyện: thuở ban đầu Trình Chiếu chỉ là một kẻ vô danh, nhờ có một vị công chúa ra tay nâng đỡ, mới có thể nổi danh giữa chốn sĩ tử kinh thành.
Hiện tại, người có khả năng giúp Trình Chiếu chỉ có một, đó là Thường Bình trưởng công chúa. Các vị công chúa khác đều không có năng lực này.
Khương Họa bỗng nhận ra, nàng ngày càng gần với cốt truyện, tựa hồ thân đã chìm vào trong đó, khó lòng thoát ly.
Tình hình trước mắt không cho nàng nghĩ nhiều, rất nhanh liền tới đại điện diễn ra cung yến. Dựa vào cung nữ dẫn đường, từng người tiến đến chỗ ngồi theo thứ tự. Đợi chừng nửa canh giờ, Thái hậu mới mang theo tiểu hoàng đế sáu tuổi xuất hiện, nói vài lời, sau đó giao cho Thừa tướng tuyên bố khai tiệc.
Chỗ ngồi của nữ quyến đối diện với các vị triều thần. Giữa hai hàng ghế là một khoảng trống dành cho ngự tọa. Sau khi khai tiệc, một hàng vũ cơ tiến lên hiến vũ.
Khương Họa thỉnh thoảng nhìn thoáng qua, ánh mắt phần lớn dừng trên bàn nhỏ trước mặt. Khương Diệu ngồi bên cạnh nàng, đang trò chuyện với một vị cô nương quen biết. Khương Họa không quen ai xung quanh, đành an tĩnh ngồi đó.
Ngự thiện tinh xảo lại mỹ vị. Khương Họa nhìn thấy một món điểm tâm hình con thỏ, liền nổi hứng, gắp lấy đưa vào miệng. Vừa cắn một ngụm, bỗng nàng cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình.
Nàng vốn mẫn cảm, lập tức dịch người, điều chỉnh góc độ, khóe mắt liếc sang nơi ánh mắt truyền đến. Kinh ngạc thay, người đang nhìn nàng lại chính là tiểu hoàng đế trên ngự tọa.
Tiểu hoàng đế dường như biết bị phát hiện, không những không dời ánh nhìn, mà còn khẽ mỉm cười với nàng, hai má hiện rõ lúm đồng tiền.
Một hài tử sáu tuổi, ngọc tuyết đáng yêu, khoác trên mình long bào vàng rực, thân thể nho nhỏ ngồi giữa ngự tọa rộng lớn, hình ảnh có phần không tương xứng. Một vị hoàng đế như thế, thật khiến người khó sinh kính sợ, trái lại còn cảm thấy có phần thương mến.
Khương Họa theo bản năng đáp lại một nụ cười, cười xong lại lặng lẽ liếc quanh, xác nhận không ai chú ý, mới nhẹ nhàng thở ra. Không được, nàng cần phải cẩn thận từng lời nói từng hành động, trong cung quy củ nghiêm ngặt, càng phải dè dặt giữ mình.
Trên ngự tọa, tiểu hoàng đế thu ánh mắt. Thái hậu ngồi bên cạnh như có cảm giác, quay đầu hỏi:
“Vừa rồi hoàng nhi nhìn ai vậy?”
Tiểu hoàng đế đáp lời, giọng mang theo vài phần ngọng nghịu:
“Trẫm thấy trên bàn bọn họ đều có bánh con thỏ, sao trẫm lại không có?”
Thái hậu bật cười, hai mắt cong cong:
“Vì hoàng nhi là thiên tử, trong cung yến cần giữ thể diện. Đợi yến xong, ta sẽ sai người đưa cho con mấy cái bánh con thỏ.”
Tiểu hoàng đế gật đầu: “Tốt.”
Nhưng ánh mắt vẫn không quên liếc về phía bàn của Khương Họa.
Khương Họa ăn xong bánh con thỏ, lại gắp một cái bánh hình con cá nhỏ, hai ba miếng liền nuốt trọn. Nàng lại cảm giác tiểu hoàng đế đang nhìn mình, khẽ do dự, cuối cùng quyết định làm như không thấy.
“A Ninh,” Khương Diệu nghiêng người kéo tay áo nàng, cười nói, "Vị này là nhị cô nương Trình gia, đây là muội muội ta, A Ninh.”
Khương Họa gật đầu thăm hỏi, dịu dàng gọi một tiếng:
“Trình tỷ tỷ.”
Cô nương Trình gia mím môi cười nhẹ, vừa nhìn đã biết là người có tính tình thẹn thùng, đoan trang.