Hai người họ cùng đi lên lầu gỗ, từng bậc một bước, đế giày chạm vào mặt ván, vang lên những âm thanh trầm trầm đục đục. Trình Chiếu giơ tay đặt lên ngực, cảm nhận nhịp đập nơi đó, chỉ thấy tim đập thong thả, bình hòa ổn định, tựa như nháy mắt kinh tâm động phách khi nãy chỉ là ảo giác.
Khương Tồn nhìn sang, bắt gặp động tác ấy liền hỏi han:
“Ngươi cảm thấy không khoẻ?”
Trình Chiếu lắc đầu, đáp:
“Không sao.”
Khương Tồn thở dài một tiếng. Minh Tuyên vốn thiên tư hơn người, đáng tiếc lời ít ý sâu, lại không giỏi giao tiếp, cho nên không hợp khẩu vị người đương quyền, lại bị bộ Lại định phẩm hạ cấp, tựa hồ từ đây đoạn tuyệt đường tiến xa.
Tuy vậy, hắn cũng có lòng chỉ điểm đôi điều. May sao tuy Trình Chiếu ít lời, nhưng là người dễ nói chuyện, nên bọn họ cũng coi như trò chuyện hợp ý.
Lúc ấy Khương Họa đang mải mê đọc sách, đem hết thảy bên ngoài quên hết, mãi đến khi Thanh Anh nhắc nhở mới hay đã gần cuối giờ Tỵ. Nàng vội vã thanh toán, dặn chưởng quầy đem sách mình chọn đưa về phủ Phụ Quốc Công.
Vừa bước ra khỏi tiệm, đến đầu phố thì gặp Khương Diệu từ phía đối diện đi tới. Khương Diệu trông thấy nàng, liền vài bước chạy đến gần, nắm lấy tay nàng kéo đi:
“Mau mau, nếu không sẽ không kịp!”
Khương Họa ngạc nhiên hỏi:
“Đuổi cái gì vậy?”
Khương Diệu không quay đầu, hấp tấp đáp:
"Vừa nãy ở bên phố, ta thấy biểu ca và cái vị sĩ tử có ánh mắt dựng trên đỉnh đầu kia! Giờ nhanh chân, không chừng còn có thể gặp được."
Một lời nhắc nhở, Khương Họa lập tức bừng tỉnh, thì ra người vừa rồi chính là Trình Chiếu. Trong đầu nàng hiện lên hình bóng áo xanh, mặt mày thanh lãnh, cử chỉ bất phàm.
Nàng vội giữ chặt tay Khương Diệu, giọng yếu ớt nói:
"Tỷ tỷ, ta thấy dạ dày không khoẻ, không đi nhanh được, ta muốn ghé Phúc Mãn Lâu uống bát canh nóng.”
Khương Diệu lập tức dừng chân, lo lắng hỏi:
“Có phải vừa rồi đi nhanh quá nên bị gió lạnh không? Vậy thôi, chúng ta tới Phúc Mãn Lâu ăn trưa trước.”
Trong lòng Khương Diệu có chút áy náy. Thân thể A Ninh vốn không khoẻ, vừa nãy không nên kéo nàng chạy.
Khương Họa thở phào, mặc kệ thế nào, lúc này nàng thật không muốn gặp Trình Chiếu. Bởi nàng luôn cảm thấy, chỉ cần gặp mặt một lần, cốt truyện liền kéo ra, sinh mệnh của nàng cũng sẽ bước vào đếm ngược. Hiện tại việc cấp bách là thoát khỏi quỹ đạo cốt truyện, càng tránh xa hình mẫu bạch nguyệt quang càng tốt.
Sau khi hai tỷ muội dùng xong bữa trưa, bèn chậm rãi hồi phủ. Trước khi về tiểu viện của Khương Diệu, Khương Họa lấy hai quyển dã đàm thần quái mà nàng chọn riêng cho Khương Diệu. Dẫu gọi là quái đàm, nhưng cũng chỉ là chuyện tình duyên của thư sinh và nữ quỷ, thể loại Khương Diệu đặc biệt ưa thích.
Khương Diệu cũng từ trong bọc đồ lấy ra một đôi vòng ngọc, tự tay đeo một chiếc lên cổ tay, chiếc còn lại đeo lên tay Khương Họa.
Từ nhỏ hai người đã thích như thế, đồ gì cũng chia nhau mỗi người một nửa. Sau khi phân chia xong, Khương Diệu chợt mở miệng hỏi:
“A Ninh, muội có từng nghĩ đến sau này sẽ gả cho nhà ai chưa?”
Khương Họa có chút bất ngờ. Tuy hai người đều đã tới tuổi cập kê, nhưng ngày thường ít khi bàn đến việc hôn nhân. Nàng lắc đầu:
“Hiện tại muội chưa nghĩ tới, cũng chỉ loanh quanh mấy nhà đó thôi.”
Trước kia nàng vốn nghĩ như vậy. Dẫu sao thân là nữ nhi thế gia, tương lai cũng phải kết thân vì thế gia, cùng các thế gia khác liên hôn là chuyện thường tình. Nhưng kể từ khi biết mình sống chẳng qua mười tám, nàng liền không muốn nghĩ đến nữa. Đã sớm định số đoạn mệnh, còn phải vì thế gia cống hiến làm gì?
Khương Diệu dường như có lời khó nói, do dự hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi:
“Muội thấy nhị lang Dương gia thế nào?”
Nhị lang Dương gia? Không lẽ là Dương Hạc Tri? Khương Họa siết chặt tay áo, ngoài mặt vẫn làm ra vẻ mơ hồ:
“Nhị lang Dương gia? Là lang quân nhà Dương Thừa Tướng? Muội chưa từng gặp qua, không rõ tính tình ra sao.”
Khương Diệu đẩy nàng một cái:
“Muội cẩn thận nhớ lại xem. Năm kia tháng sáu, ở yến tiệc trong cung, hắn cùng tứ lang Vệ gia đồng hành. Muội còn nhớ rõ Vệ Tứ Lang, sao lại không nhớ Dương Nhị Lang?”
Khương Họa mỉm cười:
“Hẳn là vì Vệ Tứ Lang sáng rực như thái dương, khiến người ta quên mất kẻ bên cạnh.”
Câu này có hơi quá, nhưng Khương Diệu lại đặc biệt mẫn cảm với chuyện như vậy. Nàng gật đầu:
“Cũng phải, dù sao Dương Nhị Lang cũng không sánh bằng Vệ Tứ Lang. Nhìn thấy Tứ Lang rồi, ánh mắt đâu còn đặt vào ai khác.”
Khương Họa gật đầu phụ họa, trong lòng nghĩ: Dương Hạc Tri sao có thể so được với Vệ Tứ Lang? Đại đường tỷ, tỷ nhất định phải nhìn cho rõ!
Khương Diệu lại thở dài:
“Ôi, đáng tiếc Vệ Tứ Lang là mây trời, người phàm như ta khó lọt vào mắt hắn. A mẫu hỏi ta thấy Dương Nhị Lang ra sao, ta lại không nói được gì. A Ninh, nếu là muội, muội sẽ trả lời thế nào?”
Quả nhiên, chuyện nên đến vẫn phải đến. Khương Họa buông tay áo, nắm lấy tay tỷ tỷ, cúi đầu đáp:
“Đại đường tỷ, muội thấy hắn không tốt.”
Khương Diệu kinh ngạc nhìn nàng. A Ninh xưa nay không bao giờ nói xấu người sau lưng, lại càng hiếm khi bình luận thẳng thừng như thế.
"Tại sao?”
Khương Họa mỉm cười đáp:
“Vì hắn xấu.”
Đối với một người coi trọng dung mạo như Khương Diệu, lý do ấy quả thực thắng vạn lời. Dù trước đó còn cho rằng Dương Hạc Tri miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng vừa bị A Ninh nói thế, Khương Diệu liền theo bản năng đem hắn so với Vệ Tứ Lang, lập tức thấy Dương Hạc Tri quả thật không đáng xem.
“Đúng vậy.” Khương Diệu rất tán đồng.
Khương Họa khẽ cong môi. Chỉ cần Khương Diệu không động tâm, nghĩ đến đại bá mẫu cũng chưa hẳn đã nhất quyết phải kết thân với Dương gia.