Trình Chiếu nhìn chằm chằm Hoài Nghĩa không chớp mắt, đôi đồng tử trong suốt như nước, sâu thẳm như giếng cổ, tựa hồ có thể soi thấu lòng người.

Hoài Nghĩa bị ánh nhìn ấy dọa đến bối rối, trong lòng hổ thẹn. Lang quân nhà hắn là người lo việc lớn, sao có thể như hạng tiểu tử mao đầu, nảy sinh lòng luyến ái đối với cô nương nhà người? Chắc là hắn đã nghĩ quá nhiều.

Dù vậy, lời nên nói vẫn phải nói, Hoài Nghĩa lưỡng lự một hồi, rốt cuộc cũng mở miệng:

“Lang quân, cô nương khuê các thường không nhận lễ vật từ ngoại nam.”

Trình Chiếu khẽ nhíu mày:

“Nàng đã nhận.”

Tuy hắn mượn tay Tụ Chi huynh để chuyển giao, nhưng lễ vật đã được nhận, tức là có ý thu lấy.

Hoài Nghĩa vốn miệng lưỡi vụng về, bị một câu của hắn làm cho không biết nên nói gì, mặt đỏ đến tận mang tai, vội buột miệng:

“Nô tài chỉ sợ lang quân sinh lòng riêng."

Nếu là khuê nữ tầm thường còn đỡ, đằng này lại là đích nữ phủ Phụ Quốc công, nghĩ tới thôi đã khiến người ta chua xót. Đó là thế gia trăm năm truyền thừa, gia thế thâm hậu. Dù lang quân nhà hắn có tài kinh thế, cũng khó mà xứng đôi.

Trình Chiếu sửng sốt, hàng mi dài khẽ cụp xuống, cúi đầu, dùng đầu đũa khẽ điểm lên khối củ cải trong mâm, thanh âm bình đạm như cũ:

“Không thể nào. Ăn cơm đi.”

Lòng riêng? Hắn sao có thể sinh lòng riêng? Đường hắn muốn đi, là thẳng hướng mây cao, trước khi thành đại nghiệp, hết thảy thế gian hắn chỉ phân làm hai loại: chướng ngại và đá kê chân.

Từ ngày tuyết tan hôm ấy, liên tiếp mười mấy ngày trời nắng trong trẻo, lớp tuyết dày dần hóa nước, để lộ ra diện mạo nguyên bản của kinh thành. Trên phố người qua kẻ lại, ai nấy đều tất bật chuẩn bị hàng Tết, còn mấy ngày nữa, các cửa tiệm cũng sẽ nghỉ, đóng cửa ăn mừng năm mới.

Khương Họa vất vả lắm mới học xong, các vị tiên sinh đều đã về nhà, nàng lập tức cùng Khương Diệu ra ngoài du ngoạn. Khương Diệu thích ghé Kim Ngọc Các, còn Khương Họa lại thích dạo tiệm sách. May sao hai nơi ấy lại gần nhau, hai người hẹn nhau giờ Tỵ hội hợp ở đầu phố, sau đó cùng đến Phúc Mãn Lâu dùng bữa.

Con phố nơi tiệm sách tọa lạc phần nhiều là cửa hàng thư tịch, tranh chữ, giấy bút linh tinh, bởi thế tương đối vắng vẻ, người đi lại không đông. Khương Họa vào một tiệm quen, chưởng quầy thấy nàng, lập tức bước ra nghênh đón:

“Cô nương lại ghé rồi. Hôm nay muốn tìm loại sách nào? Tiểu nhân mới nhận về mấy quyển thoại bản, nội dung mới mẻ, cô nương xem thử có hợp ý không?”

Ông vừa nói vừa gọi tiểu nhị bưng ra mấy quyển. Khương Họa nhìn qua, bị nét chữ trên bìa sách thu hút: bút pháp ôn nhuận, lộ vài phần sắc bén, mấy chữ đơn sơ nhưng mang khí thế ngàn quân.

"Muốn Thành Tiên", nghe như thoại bản tu tiên. Khương Họa lật sơ qua, thấy chữ trong sách lại càng đẹp mắt, hàng lối chỉnh tề, thoạt nhìn như có cảnh xuân ý đẹp. Dẫu vậy, nàng luôn cảm thấy trong đó mang vài phần cố chấp. Nàng càng xem càng thích, không khỏi trầm mê trong đó, hồi thần lại, nàng liền dõng dạc nói:

“Ta muốn hết.”

Thanh Anh đứng phía sau tiến lên thanh toán.

Chưởng quầy làm được món lời lớn, mặt mày hớn hở, tay chân lanh lẹ bọc sách lại, còn dặn:

“Cô nương thật may mắn, vị lang quân viết sách này không lưu bản thảo, chép xong là giao luôn, tiểu nhân phải mất nhiều công mới khắc ra vài quyển. Nếu cô nương thích, lần sau có sách mới của vị ‘Tầm Sơn cư sĩ’ này, tiểu nhân xin để dành trước.”

Khương Họa mỉm cười:

“Đa tạ chưởng quầy. Về sau nếu còn sách của vị ấy, nhớ lưu cho ta.”

Chưởng quầy vui vẻ đáp ứng, ba quyển sách chia làm thượng, trung, hạ, đều được gói kỹ. Ông định tiến cử mấy quyển nữa, nhưng Khương Họa phất tay, bảo ông cứ lo việc khác, còn mình thì muốn xem thêm chút.

Nàng dạo mấy bước, khóe mắt lướt qua cảnh ngoài cửa: chỉ thấy A huynh của nàng đang đi cùng một vị sĩ tử xa lạ, hai người tuấn tú phong nhã, vừa đi ngang qua liền khiến người trên đường ngoái đầu nhìn mãi không thôi.

Hai người ấy có phong thái khác hẳn với đám đông tấp nập, như một dòng suối trong giữa bụi trần. Khương Họa bước đến bên cửa, định gọi A huynh, mới vừa hé miệng, đã cùng ánh mắt của vị thiếu niên kia chạm nhau.

Thiếu niên ấy mặt mày thanh tú, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua nàng, không lộ chút cảm xúc, rồi lại quay đầu bước đi. Khương Họa ngẩn ra tại chỗ, quên cả lời định nói, chỉ trơ mắt nhìn bóng lưng hai người dần khuất vào trà lâu bên cạnh.

“Cô nương có cần nô tỳ sang bẩm với lang quân một tiếng?” Thanh Anh nhẹ giọng hỏi, hiển nhiên cũng thấy rõ tình hình.

Khương Họa phất tay:

“Không cần, ta còn muốn xem sách một lát.”

Không hiểu vì sao, tim nàng khẽ loạn nhịp. Dường như trong lòng đang âm thầm mọc lên một mầm cây nhỏ, không hay biết từ khi nào đã sinh rễ đâm chồi, chỉ sợ một ngày kia, sẽ thành cây lớn, cành lá sum suê, khiến nàng khó lòng thoát ra.

Phía bên kia, chính là trà lâu nổi danh nhất kinh thành. Cảnh trí thanh nhã, tổng cộng ba tầng. Một tầng là đại sảnh, bàn ghế san sát; tầng hai là các nhã gian; tầng ba lại càng kín đáo, thanh tĩnh.

Khương Tồn dẫn Trình Chiếu lên lầu ba, vừa đi vừa cười nói:

“Tầng ba ít người nhất, yên tĩnh nhất. Minh Tuyên cảm thấy thế nào?”

Trình Chiếu như vừa từ trong mộng tỉnh lại, chần chừ chốc lát mới đáp:

“Rất tốt.”


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play