Nguyên lai là như vậy. Mông Diệu sớm đã hiểu dụng tâm khổ cực trong chùa: “Phàm Thanh tâm tính thật sự tốt?”
“Rất tốt.” Hồng Sơn lộ ra một tia vui mừng: “Đây cũng là nguyên nhân chùa muốn thăm dò Diêm Tình.”
“Vị tiểu sư thúc kia của chúng ta rất tinh anh, hơn nữa thiện ác phân minh, tiến thoái có chừng mực.” Mông Diệu cũng không keo kiệt lời khen, chỉ là, trước hết phải được hắn để mắt đến đã.
Hồng Sơn thần sắc ôn hòa: “Ngươi có gặp khuê nữ của nàng chưa?”
“Hôm nay giữa trưa có thấy qua một lần. Bất quá, tiểu sư thúc khuê nữ mới năm tháng tuổi.” Dù là kẻ không mấy nhạy bén, Mông Diệu cũng dễ dàng nghe ra ý tứ kỳ vọng sâu sắc trong lời nói của sư huynh: “Tính tình của Lê Thượng, hẳn sẽ không để nữ nhi xuất gia.” Vậy nên trong chùa cũng đừng mong sẽ có thêm một Huyền Linh nữa.
“Còn hơn hai mươi bảy tháng là đủ ba tuổi.” Hồng Sơn mỉm cười: “Tam tuế khán tánh. Có một số chuyện, không phải cha mẹ ngăn cản là được. Hơn nữa, chùa Tây Phật Long của chúng ta không giống chùa miếu Trung Nguyên câu nệ giới luật nghiêm ngặt. Giống như Huyền Linh lão tổ, tuy là sư thừa Lạt Ma, cũng chưa hề quy y. Phàm Thanh nếu gần đèn tất sẽ sáng, chưa chắc không có khả năng.”
Mông Diệu trầm ngâm, dường như đã nhận ra dụng ý đưa Phàm Thanh đến gần Diêm Tình, thậm chí có ý định kéo nàng về lại Tây Vọng Sơn. Ba Sơn bưng trà tới, hắn tiếp lấy, nhấp một ngụm. Trong chùa có lẽ không nghĩ đến, kết cục lại hoàn toàn trái ngược? Nếu Phàm Thanh bị người nhà lạnh nhạt đến mức muốn hoàn tục, đến khi đó, một đám lão hòa thượng khóc cũng chẳng có nơi để khóc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT