Lê Thượng nhàn nhạt nói:
“Dù sao cũng nên ra ngoài một chuyến, bằng không chỉ e không bao lâu nữa thiên hạ bên ngoài đều tưởng ta đã chết.”

“Ngươi lại nói bậy gì đó?” – Bạch Thời Niên tuy trong lòng khó chịu nhưng ngoài mặt không để lộ chút cảm xúc, chỉ ôn tồn khuyên nhủ:
“Ngươi chỉ là thể nhược, đâu phải bệnh nan y? Chỉ cần tĩnh tâm điều dưỡng, ắt không tổn thọ. Huynh chỉ mong sau này ngươi có thể dẫn dắt Bách Thảo Đường, cứu người tế thế.”

Tân Lương Hữu vừa đến liền nghe được mấy câu cuối, còn tưởng câu “Bách Thảo Đường họ Bạch” trong bữa tiệc hôm qua không phải nhắm đến người này. Hắn bước lên hành lễ:
“Chưởng môn Sử, Lê đại phu, Bạch huynh.”

Sử Ninh – vị chưởng môn mũi trâu của Hàn Sơn phái – chỉ gật đầu:
“Tân gia chủ.”

Hắn chẳng thèm nhìn thêm, quay đầu sang phải nói với Lê Thượng:
“Nếu Hồng Đại Cốc không còn chuyện gì, vậy ta cáo từ trước.”

“Có duyên gặp lại.” – Lê Thượng chắp tay, ánh mắt vẫn nhàn nhạt.

Sử Ninh cúi đầu chào, rồi dẫn đệ tử rời đi. Người trong rừng cũng tản dần, chỉ còn lại năm người. Xích Kiếm và Phong Tiếu đứng sau chủ tử, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Bạch Thời Niên – trong lòng không khỏi nghi hoặc: hắn rốt cuộc… đã từng “dùng” Tần Thanh Dao chưa?

Tân Lương Hữu lộ vẻ lo lắng:
“Không biết lần này lại là kẻ nào đứng sau giở trò…”

Cái dáng vẻ giả bộ “người tốt” này khiến người ta chán ghét. Lê Thượng thu lại ý cười, thản nhiên hỏi:
“Nghe nói Tân gia chủ gần đây bôn ba bắt trộm, có tin tức gì chưa?”

Chỉ là một câu hỏi nhẹ như gió thoảng, thế nhưng câu chữ lại mang theo mùi vị mỉa mai khó giấu. Ánh mắt Lê Thượng dừng lại nơi gương mặt kia – quả thật có vài phần tương tự…

Tân San Tư… Tân san tư?

Lẽ nào nàng chính là đứa con gái do nguyên phối của Tân Lương Hữu để lại? Là người mà năm đó Tân Lương Hữu ruồng bỏ không thương tiếc?

Nếu phải… thì cũng đáng để người ta ngẫm nghĩ.

Tân Lương Hữu mặt thoáng trầm xuống:
“Đa tạ Lê đại phu quan tâm. Chỉ là một tên tiểu tặc, Tân gia sớm muộn sẽ bắt về quy án.”

“Vậy thì ta chúc Tân gia chủ sớm tìm lại đồ gia truyền.” – Lê Thượng cười nhạt:
“Chỉ là, nể tình cố nhân, ta vẫn phải nhắc nhở một câu. Kẻ có thể trộm được vật trọng yếu của quý phủ, e rằng không phải ‘tiểu tặc’ thường tình. Tân gia chủ chi bằng nghĩ kỹ lại xem… Có phải từng đắc tội ai, hoặc từng làm điều gì không quang minh chính đại?”

“Tức là có ý gì?” – Tân Lương Hữu lạnh mặt.

Lê Thượng chẳng buồn che giấu khinh miệt, bước tới, hạ giọng nói gần như rót thẳng vào tai hắn:
“Tự mình lĩnh ngộ.”

Tân gia tuy danh nghĩa không lớn, nhưng dã tâm của Tân Lương Hữu thì chẳng hề nhỏ. Người đan – là do hắn đề xuất đưa cho Bạch Tiền luyện chế. Bạch Tiền như kẻ điên, tiêu tốn cả gia tài, tìm bằng được tuyết dương đồng để đúc đan lô, đem người sống ném vào đó luyện thuốc.

Tân Lương Hữu… rốt cuộc muốn đem ai luyện thành “người đan”? Quả là vọng tưởng điên cuồng! Đến cả truyện thoại bản cũng không bịa ra kiểu tàn độc như vậy.

Tân Lương Hữu giấu chặt tay trong tay áo, móng tay bấu sâu vào da thịt.
“Lê đại phu nên lo cho bản thân thì hơn.”

“Lo cái gì?” – Lê Thượng cười nhạt, không hề né tránh, ánh mắt dời sang Bạch Thời Niên:
“Lo lắng cho Bách Thảo Đường của người sao?”

Bạch Thời Niên nhíu mày, mà Tân Lương Hữu thì hận đến nghiến răng, thầm mắng Bạch gia toàn phế vật.

Lê Thượng bật cười lạnh, quay đầu bỏ đi, không nói thêm lời nào, cũng chẳng thèm chào hỏi ai, rời khỏi Hoài Sơn Cốc như gió.

Đan Hồng Nghi nhìn theo bóng lưng kia, khẽ nhíu mày.

Bên cạnh, Đan Hướng Tang cười tự giễu:
“Mẹ, con cảm thấy Lê đại phu rất tốt, nhưng e là không có duyên với con.”

“Đừng vội kết luận.” – Đan Hồng Nghi khẽ cong môi cười, thong thả đáp:
“Hiện giờ hắn bỏ đi không quan trọng. Sau này, chính hắn sẽ quay lại cầu ta.”

“Sao lại vậy?” – Đan Hướng Tang nghi hoặc, ánh mắt vẫn dõi theo thân ảnh cao gầy kia khuất dần sau sương núi.

“Rồi con sẽ hiểu.” – Đan Hồng Nghi nhẹ giọng đáp, trong mắt lóe lên vẻ thâm sâu.

Thế gian không có bức tường nào mãi không lộ gió.

Bà nghĩ đến ngày gả con gái đi, chờ sau khi Lê Thượng chết, đem Bách Thảo Đường nhập Hồng Đại Cốc – đến lúc đó, sự phẫn nộ vì Thanh Dao bị bắt cũng tan biến theo gió.

Ý bảo đệ tử giơ cao đuốc, bà chắp tay hướng mọi người:

“Hôm nay khiến các vị chê cười. Một tên tiểu tử lớn lên khôi ngô, khiến lòng ta động niệm. Nếu ai cũng có tình ý như vậy, cứ đến nói thẳng với ta một tiếng. Hồng Nghi tuyệt không hai lời, lập tức gả người đi. Cần gì phải làm lớn chuyện, tổn hại đến tính mạng?”

Ẩn giữa đám đông, Phương Thịnh Lệ bật cười:
“Đan cốc chủ quả là người rộng rãi.”

“Thành thân thì chưa được,” – Đan Hồng Nghi bật cười lớn, – “nhưng rượu ngon thì không thể bỏ lỡ. Nếu các vị không chê, mời cùng Hồng Nghi dời bước đến Hồng Đại Sơn. Rượu ngon món lạ, đã chuẩn bị từ sớm!”

“Hay lắm hay lắm…” – Rất nhiều người đồng thanh hưởng ứng.

Bên kia, phương trượng và Phượng Ngọc chân nhân liếc nhau, cũng không hề có ý vội rời đi. Hồng Đại Cốc có Hàn Huyền Động – ai biết sau này mình có cần dùng tới hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play