Hai làn môi kề sát, hắn mút lấy, răng nhẹ ma sát mà không hề tiến thêm bước nào, thế nhưng chỉ một động tác này đã đủ khiến thần trí Tân San Tư tiêu tán.
Không biết từ lúc nào, hai người đã đổi vị trí, nam tử ở phía trên. Một nụ hôn kết thúc, đáy mắt hắn vẫn là vẻ lãnh đạm như cũ, thâm sâu khó lường. Hắn nhìn vào đôi mắt đẹp đang phủ đầy sương mù mê ly kia, năm ngón tay khẽ vuốt qua gò má ửng đỏ của nàng.
Có thể giúp nàng thoải mái hơn một chút chăng? Tân San Tư vội vàng muốn truyền nội lực sang cho hắn, nhưng nàng lại chẳng biết cách.
Một luồng chân khí nghịch lưu xuyên suốt gân cốt, khiến nàng không kìm được mà bật người dậy.
“Ta... không biết... Phải làm sao đây?” nàng khẽ hỏi.
Nam tử chậm rãi hạ tay, đầu ngón tay còn vương huyết châu, để lại một vệt đỏ tươi trên má nàng, rồi men theo cổ vuốt nhẹ đến đan điền. Hắn nghiêng người, tay ấn nhẹ một cái.
“Thả lỏng.”
Một cơn đau buốt truyền đến từ đan điền, thân thể Tân San Tư chợt như mở ra tiết khẩu. Nàng nghe lời, buông lỏng toàn thân.
Cùng lúc đó, năm ngón tay phải của nam tử chặt chẽ bám lấy khớp xương tay trái nàng, hai lòng bàn tay cơ hồ dán chặt.
Chẳng bao lâu, Tân San Tư liền cảm nhận được chân khí đang rút về phía tay trái, từng cơn đau dần dần tiêu tán. Nàng không hề phản kháng, toàn tâm toàn ý phối hợp.
Nam tử chuyên chú quan sát, nhìn kinh mạch nàng dần bình ổn, huyết sắc trên mặt nàng từng chút từng chút bị hút đi. Hắn cẩn thận dẫn khí, đưa chân khí về hướng huyệt phong độc trên thân mình.
Hắn bốn tuổi gia biến, năm tuổi bị bán vào Hương Phỉ quán, sống ngoan ngoãn một năm rồi sáu tuổi bỏ trốn. Bạch Tiền nhặt hắn từ ổ ăn mày, từ đó hắn trở thành dược nhân.
Mười sáu năm, trước sau có hơn trăm người cùng làm dược nhân, chỉ riêng hắn còn sống sót đến hôm nay. Chân khí đi ngược lại huyệt đạo tuy thống khổ, nhưng so với những gì hắn từng trải, chỉ như lông hồng lướt nước.
Không còn nội lực duy trì, Tân San Tư không còn đau đớn, nhưng nàng cũng giống như đóa hoa sắp tàn, mềm nhũn nằm đó, ánh sáng trên gương mặt dần tắt. Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú gần kề, yên lặng chờ đợi cái chết đến.
Sắc trời dần tối, tiếng suối nhỏ róc rách vang vọng trong cốc. Cánh tay trái giấu trong tay áo đỏ thẫm của nam tử bắt đầu nổi lên gân xanh tím, lan rộng, càng lúc càng đậm. Kinh lạc nơi tay trái bắt đầu phồng lên, từ đầu ngón tay rỉ máu đen pha xanh lục, nhỏ từng giọt xuống đất.
Trong lặng lẽ, hai người đối diện. Tân San Tư càng nhìn càng thấy hợp nhãn, người này hoàn toàn khắc hoạ đúng thẩm mỹ trong lòng nàng. Mệt mỏi từng chút một nuốt lấy nàng, khiến cảm giác cận kề cái chết càng lúc càng rõ ràng.
Khi độc huyết đã hoàn toàn bị bức ra, cánh tay phải khống chế chân khí mới nhẹ nhàng thả lỏng.
Tân San Tư nâng tay trái, trong lòng còn muốn phun tào – nam nhân quả là nhận rồi thì buông, thật đúng là phúc hắc. Nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, nàng giãy giụa nâng đầu như nặng ngàn cân, mấp máy môi – sắp chết mà còn muốn tranh thủ chút dư vị nhân gian.
Nam tử vẫn không lui bước, còn nhẹ nghiêng người áp xuống. Môi chạm môi lạnh lẽo, hắn trong lòng dấy lên cảm xúc không rõ tên. Hắn nâng sau gáy nàng, tăng thêm độ sâu của nụ hôn, dịu dàng đến tột cùng.
“Đừng sợ.”
Là đang nói với nàng sao? Tân San Tư trong mê man nghe rõ từng tiếng, ý thức mơ hồ bị kéo lại.
Nàng thấy lạnh, cố sức nâng tay ôm lấy thân thể ấm áp kia. Có vật gì đó luồn vào miệng nàng, mang theo vị đắng của dược. Dù bị dây dưa, nàng lại chẳng hề chán ghét, thậm chí còn có chút thích…
Cách đó trăm dặm, tại khách viện ngoài Hồng Đại Cốc, Tân Lương Hữu cuối cùng cũng đợi được người Bách Thảo Đường, chỉ là không thấy người cần gặp: “Thời Niên hiền đệ, dạo này mọi việc ổn cả chứ?”
Một trung niên nam tử mặc bạch y, mày mắt nghiêm cẩn ôm quyền đáp lễ: “Đa tạ Tân gia chủ quan tâm, Bạch mỗ vẫn ổn.”
Tân Lương Hữu mỉm cười, thử dò hỏi: “Sao không thấy Lê đại phu? Nay Bạch Tiền tiên sinh đã qua đời, hắn hẳn không nên cứ mãi trốn tránh, Bách Thảo Đường còn cần…”