“Thích Ninh Thứ chưa ‘chết’, cha hắn là Thích Uân thì bôn ba khắp nơi. Ngoài mặt là vì công việc, nhưng kỳ thực là để tìm kiếm kết giao.” Mọi chuyện ngày một sáng tỏ, Lê Thượng liếc qua tờ giấy trong tay, rồi đưa trả lại cho Tân San Tư:
“Liệt Hách năm thứ hai mươi hai, đầu xuân đi săn, Mông Ngọc Linh bắn bị thương trưởng hoàng tử, về cuối năm, mẫu phi nàng bị ban chết. Sang thu, Thích Uân và Thích Ninh Thứ cha con đồng thời rời kinh, thẳng tiến Mông Đô. Xem ra, Thích gia đã có quyết định từ trước.”
“Ý chàng là, bọn họ tìm đường đến Mông Đô, mục tiêu là Mông Ngọc Linh?” San Tư đón lấy tờ giấy, hỏi lại.
Lê Thượng gật đầu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn: “Đặt mình vào vị trí của bọn họ mà nghĩ, tám phần là như vậy. Mông Ngọc Linh dù kém cỏi, cũng là công chúa. Nàng làm bị thương trưởng hoàng tử, tuy mẫu phi đã chết, nhưng cũng coi như giúp được cho đám huynh đệ con vợ lẽ của mình. Dựa vào thân phận nàng, Thích gia có thể tranh lấy chức Võ Trạng Nguyên, từ đó nhập ngũ, tìm đường lập công. Nhưng Thích Ninh Thứ lại mắc ở chỗ huyết thống. Nếu hắn là người Mông thực sự, có thể thuận lợi mà chiếm được quân quyền. Nhưng hắn lại là người Hán.”
“Hắn xuất chinh chẳng phải cũng vì mưu cầu quân quyền?” San Tư cười lạnh, ánh mắt khinh miệt, “Thích gia quá ngây thơ rồi. Người Mông thiếu gì dũng tướng, sao có thể thật sự tín nhiệm một người Hán chứ?”
Lê Thượng bật cười, giọng khẽ: “Sau khi nhìn thấu hiện thực, biết không lấy được quân quyền… Thích Ninh Thứ liền ‘chết trận’. Làm vậy, mới tiện cho âm mưu tiếp theo.”
Tân San Tư nhìn tờ giấy được ép cẩn thận trong tấm gỗ mỏng: “Đám thư trong rương đều là bảo vật quán chủ cất giữ. Hắn có biết tờ giấy này là gì không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play