Hắn không như Hàn Chấn, Uông Thành lại còn dám lạc quan như thế.
 “Nếu Tuyệt Sát Lâu giết không được Tô Ngọc Chi, thì một ngàn lượng vàng kia còn định đòi lại sao?”
Hàn Chấn nghe vậy, sắc mặt khó coi. Chuyện này vốn do hắn tự ý treo bảng mua mạng, người đi thuê là kẻ không danh không phận, chỉ là cái tên nhặt đại từ đầu đường.
“Tuyệt Sát Lâu sẽ không để danh tiếng bị hủy chỉ vì một mình Tô Ngọc Chi,” Uông Khinh Y buông tách trà, nghiêng người tránh ánh mắt Lâm Nghiêu, chậm rãi nói tiếp: “Cữu cữu, chúng ta thật sự không còn cách nào với Diêm Tình sao?”
“Cách gì? Ngọc nát đá tan ư?” Hàn Chấn khó chịu đáp lại: “Chuyện muốn Tuyệt Sát Lâu giết nàng, bọn chúng cũng không chịu nhận. Vì sao? Vì bọn chúng biết rõ: nếu nàng đúng là Tân San Tư, thì chỉ cần nàng xoay người một cái, lập tức có thể quay về Tây Vọng Sơn. Đến khi đó, Tuyệt Sát Lâu sẽ phải đối đầu trực diện với Mật Tông.”
Ông ta cười lạnh, gằn từng chữ:
“Đạt Thái từng hoành hành Trung Nguyên suốt mười ba năm, có bao nhiêu người muốn lấy mạng hắn? Vậy mà Tuyệt Sát Lâu cũng chẳng dám bén mảng tới. Ngươi không tin à? Tùy tiện mang theo vạn lượng vàng, nói muốn mua mạng Lê Thượng thử xem, xem bọn chúng có dám động hay không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play