Tính xong sổ tiền lời, Tân San Tư lấy ra năm mươi đồng:
“Chủ quán, quanh đây có ai bán túi nước không?”

“Cô nương muốn túi nước à?” – ông lão quán trà không giấu nổi vẻ mừng rỡ – “Ta có đây. Là con trai ta mang từ phương Bắc về, chỉ còn lại hai cái.”

Tân San Tư mỉm cười:
“Thế thì tốt quá, đỡ cho ta phải đi xa tìm.”

Lão ông vội vàng sai vợ mình vào trong lấy ra. Túi nước còn mới, nhìn khá chắc chắn. Ông ta niềm nở giới thiệu:
“Cô nương sờ thử xem, da trâu thật đấy, tay nghề cũng tinh xảo lắm.”

Tân San Tư nhận lấy, quan sát kỹ càng. Quả đúng là da trâu, sờ vào hơi cứng tay vì còn mới, đưa lên mũi ngửi cũng không có mùi lạ.

“Bao nhiêu tiền?”

Lão ông ngập ngừng giơ ba ngón tay:
“Ba trăm đồng, không bớt được đâu.”

Quả là không rẻ. Tân San Tư lại cúi đầu nghe ngửi túi nước một chút, ngữ khí bình thản:
“Hai trăm năm mươi đồng, ta sẽ lấy.”

Lão bà bên cạnh không nhịn được, chen lời:
“Cô nương, túi này từ phương Bắc mang về, ba trăm đồng còn lỗ vốn đấy. Chúng tôi cũng chẳng lời được bao nhiêu.”

Tân San Tư ngẩng đầu liếc nhìn ông lão, rồi đưa túi nước trả lại:
“Nhiều nhất là hai trăm sáu mươi đồng. Ta cũng không phải nhất định phải mua. Trên đường gặp rừng trúc, chặt vài ống trúc, chế thành ống nước, cũng dùng được như nhau.”

Ông lão giật mình, chưa kịp nhận lại thì Tân San Tư đã buông tay. Ông ta cắn răng một cái:
“Thôi được, hai trăm sáu mươi thì hai trăm sáu mươi. Cô nương không thiệt đâu. Con trai ta dùng mấy năm rồi, chưa từng bị rò nước. Ống trúc nào mà bì được.”

Tân San Tư trả tiền, nhờ chủ quán xách nước giúp, cẩn thận rửa túi hai lượt, dùng vải bọc kỹ miệng, đổ đầy nước rồi đặt bên cạnh giỏ tre. Xong xuôi, nàng tiếp tục lên đường, vẫn đi dọc ven đường như trước.

Dọc đường, nàng luôn chú ý tình trạng thân thể mình. Nói cũng lạ, ngoại trừ chuyện sáng nay, đến tận lúc trời sắp tối, nàng vẫn chưa thấy có dấu hiệu khác. Việc này khiến nàng nghi ngờ: lẽ nào cảm giác đau ở gáy không phải là triệu chứng chân khí nghịch lưu?

Không dám chủ quan, Tân San Tư cố gắng đi vào thành trấn trước khi đêm xuống. Nàng rất sợ nếu phát bệnh thì sẽ rơi vào nơi đông người, lại không có chỗ trú thân.

Góc đường có một căn nhà ngói rách nát trông còn tạm được. Nàng đi vòng quanh một lượt, nhặt ít củi vụn, rồi tiến lại gần. Tấm biển treo trước cửa đã bị thời gian ăn mòn, chỉ còn lờ mờ nhìn ra được một chữ “Trang”.

Tân San Tư cẩn thận dùng củi đẩy nhẹ cánh cửa gỗ khép hờ, cánh cửa kẽo kẹt vang lên giữa đêm khuya, nghe lạnh cả sống lưng. May thay, thấy dưới đất còn vết tro tàn, nàng yên tâm hơn – nơi này đã từng có người nghỉ lại. Ở vùng hoang vắng thế này, nếu nhà hoang không ai lui tới mới là điều đáng sợ.

Vào nhà, việc đầu tiên là nhóm lửa. Có ánh sáng, tâm nàng cũng vững hơn. Dùng chiếc chổi tàn quét sạch tro bụi, mảnh ngói vỡ gom về một góc gần bếp lửa. Đêm nay nàng không định nấu cháo, chỉ nướng vài cái màn thầu, ăn kèm măng khô là được.

Túi nước mang theo không còn nhiều, sáng mai phải tìm nơi tiếp nước.

Vừa nuốt xong hai cái màn thầu, tai phải nàng bỗng khẽ động, hàng mi khẽ run. Nàng nghe được tiếng vó ngựa xa xa. Với thính lực đặc biệt của mình, nàng không thấy bất ngờ. Vỗ vỗ vụn bánh dính trên tay, nàng cầm lấy một mảnh ngói, dùng sức bẻ vụn rồi đặt cạnh bên. Sau đó, uống hai ngụm nước, lấy bộ kim chỉ ra, tiếp tục thắt dây đeo.

Đây là kế sinh nhai của nàng hiện tại.

“Luỵt”— ba con tuấn mã dừng lại. Người cưỡi ngựa phía trước còn rất trẻ, đôi mày lá liễu khiến gương mặt hắn có chút nữ tính. Nhưng yết hầu nhô cao lại chứng tỏ rõ ràng hắn là nam nhân.

“Giáo chủ, có người ở trong.” Người cưỡi con ngựa sau – một trung niên râu dê – cau mày nhìn vào ánh sáng trong ngôi nhà ngói.

Nam tử mày lá liễu cười khẽ:
“Vậy thì đêm nay chúng ta nghỉ lại đây.”

Đi sau cùng là một người đàn ông râu xồm, không có ý kiến gì. Giáo chủ của họ trời sinh thích náo nhiệt, ai dám cản?

Trong nhà, Tân San Tư vẫn ngồi xếp bằng, chăm chú thắt dây đeo. Có lẽ vì đã tưởng tượng ra tình cảnh này từ trước, nên giờ phút này nàng vẫn rất bình tĩnh. Người trong giang hồ thường nói chuyện đạo nghĩa, nàng không gây chuyện, thì chắc cũng không ai đến kiếm chuyện với nàng.

Tất nhiên, nếu không phải người đàng hoàng, nàng cũng chỉ có thể liều mạng tự vệ. Dù sao, cuộc sống vẫn phải tiếp tục – bằng mọi giá.

Cánh cửa gỗ lắc lư. Ba con ngựa dừng trước nhà. Từ ngoài nhìn vào, ba người có thể thấy một cô nương đang ngồi bên đống lửa, tay mải mê làm gì đó. Ba người liếc nhìn nhau, đồng loạt cau mày, trong lòng không khỏi nâng cao cảnh giác.

Giang hồ là vậy. Kẻ hành tẩu trên đường sợ nhất ba loại người:
Một – lão nhân,
Hai – hài đồng,
Ba – nữ tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play