Hơn nửa đêm đã qua, ai nấy đều mệt mỏi cả ngày, mấy người cũng không nấu nướng gì cầu kỳ, chỉ ninh một nồi cháo, tráng thêm mấy chiếc bánh trứng, tạm bợ ăn lót dạ. Ăn xong liền thu dọn đơn giản, rồi tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi. Mới vừa nằm xuống được nửa canh giờ, đã có người cầm đèn lồng đi về phía quán trà. Nhìn thấy lừa và xe ngoài sân, người kia giật mình hoảng hốt.
Người nằm trên xe là Lục Diệu Tổ, chống tay ngồi dậy, lên tiếng trấn an: “Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta chỉ mượn quý quán để nghỉ chân một lát thôi.”
“Người sống… là người sống sao?” Ông lão mặc vải thô vẫn chưa dám đến gần.
Lục Diệu Tổ quay đầu nhìn về phương đông, trời sắp sáng, tâm tình không tệ, cười đáp: “Sống sờ sờ đây mà.” Trung Nguyên cuối cùng cũng vượt qua, thằng nhóc kia cũng còn sống. Hắn không làm đại ca đại tẩu thất vọng.
“Người sống là tốt rồi.” Ông lão xoa ngực thở phào, lấy chìa khóa treo ở thắt lưng xuống, lách qua đám xe mà đi mở cửa: “Các người đến từ phương nam hay phương bắc vậy?”
“Phía bắc.” Lục Diệu Tổ vốn không ngủ, vẫn ngồi xếp bằng một bên.
“Phía bắc?” Ông lão vừa mở khóa vừa nghi hoặc, nhưng nhanh chóng trấn định lại. Mở khóa, đẩy cửa, treo đèn lên, ông hỏi tiếp: “Thế sao các người không dừng lại nghỉ ở Đại Vọng huyện? Có cả lừa, có xe, nhìn cũng không giống dân túng quẫn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT