Trở về nội viện, thấy Phong thúc đang đứng dưới mái hiên phía tây sương phòng, hắn giơ túi vải bố trong tay lên, nói: “Người Thấm Phong Lâu đưa tới.”
Tâm tình Phong Tiếu vốn đã không tốt cả đêm, giờ phút này càng thêm trầm trọng. Hắn chăm chú nhìn túi vải, nơi đáy túi thấm đẫm máu tươi, sắc mặt liền sa sầm.
Trong phòng chính, Tân San Tư đã tỉnh, dùng chân đẩy đẩy Lê đại phu đang chợp mắt: “Chàng không ra ngoài xem thử?”
“Không cần.” Lê Thượng nhấc chân ngăn cản chân nàng, mở mắt, tay nhẹ gõ bụng tròn của tiểu nha đầu bên cạnh: “Tối nay ta sẽ đến Thấm Phong Lâu một chuyến.”
“Muốn đòi tiền khám bệnh?” Tân San Tư thấy hắn gật đầu, lại hỏi, “Nếu bọn họ không chịu thì sao?”
“Vậy đêm nay, ngoại trừ ta và người của ta, đừng ai mơ rời khỏi Thấm Phong Lâu còn sống.” Lê Thượng ghét nhất kẻ quỵt tiền khám bệnh, huống chi Thấm Phong Lâu còn ngang ngược đến vậy.
Tân San Tư dùng ngón chân khẽ cào cào chân hắn, hừ nhẹ: “Ta ủng hộ chàng. Chạy tới tận nhà người ta thị uy, hù dọa ai chứ? Chính mình một mông thối, còn không tự biết xấu hổ. Tiền khám bệnh tất phải đòi về, bằng không Thấm Phong Lâu thật tưởng chúng ta sợ bọn họ. Chúng ta sợ sao? Rõ ràng là ngại phiền phức.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT