Nàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn nhấc bổng cả người như xách một rổ điểm tâm, chân chưa chạm đất đã thét lên một tiếng chói tai. Một trận trời đất quay cuồng lướt qua, cảnh vật mơ hồ đan vào nhau thành một dải.

Nàng nhắm chặt mắt lại, tim đập như trống trận, run rẩy nghĩ thầm: “Chẳng lẽ ta bị bắt đi tế thủy thần rồi? Hay là biến thành quỷ rơi xuống nước…”

Nhưng chưa kịp nghĩ xong, thiếu niên kia đã điểm chân lên lá sen, động tác nhẹ nhàng mà phiêu dật như cá lội trên mặt nước, trong nháy mắt đã đáp lên nóc hiên phủ một bóng đen.

Tống Uyển Ngọc mặt mày trắng bệch, đầu óc trống rỗng.

Hắn định… định giết ta sao?!

Đáp đất rồi, nàng bị hắn tiện tay đặt xuống — không phải là thô bạo vứt như vứt rác, cũng không thể gọi là nhẹ nhàng — chỉ là một cách đối xử chẳng mấy khách khí.

Tống Uyển Ngọc còn chưa kịp mở miệng chất vấn, một viên đá nhỏ bất ngờ từ sau bay vút lên, “bịch” một tiếng khảm thẳng vào khung cửa.

Nàng lập tức thức thời ngậm miệng.

Cánh cửa “cót két” mở ra. Cùng lúc đó, một giọng nam trong trẻo mà lạnh lẽo, như suối ngầm trong núi vang lên xen lẫn một tia không kiên nhẫn:

— “Thiên Cù, lại nhặt cái thứ gì về vậy? Nếu ta còn nghe ngươi nói thêm một chữ…”

Giọng nói đột ngột im bặt.

Tống Uyển Ngọc bị gọi là “cái thứ gì đó”, chưa kịp tức giận thì đã bị Thiên Cù như xách con gà con đẩy vào trong, lảo đảo bước vài bước mới đứng vững.

Phía sau là tiếng nói vô tội của thiếu niên:

— “Bánh nhỏ.”

Tống Uyển Ngọc ngẩng đầu, đối diện là một nam tử mặc y phục mộc mạc, dáng người cao gầy, vẻ mặt tuy nhợt nhạt nhưng không thể giấu đi nét tuấn mỹ thanh tú, trong mắt là sự mỏi mệt lạnh lùng. Giữa trán còn hằn rõ một tia gân xanh như chưa nguôi tức giận.

Làm gì mà mới bằng ấy tuổi đã như gánh hết u sầu thiên hạ vậy?

Nàng còn đang nghĩ ngợi, vị công tử kia đã giơ tay, không khách khí khép rầm cánh cửa lại, lạnh nhạt nói:

— “Đem người trả về chỗ cũ.”

Tống Uyển Ngọc nhướng mày, liếc về phía Thiên Cù: Trả về? Làm như ta là gói hàng mất tem vậy.

Thiên Cù vẫn cứng đầu đứng đó, lại lặp lại hai chữ:

— “Bánh nhỏ.”

Nàng lập tức chuyển giọng, mỉm cười dịu dàng:

— “Tiểu ca, làm phiền đưa ta một chuyến. Ngày mai ta mang bánh hoa sen đến tạ lễ.”

Vừa nghe có bánh, Thiên Cù mắt liền sáng rỡ, nghiêng đầu xác nhận:

— “Ngày mai thật chứ?”

— “Thật mà.” Tống Uyển Ngọc gật đầu chắc nịch.

Lời còn chưa dứt, một tia sáng lạnh lướt qua.

“Chát!” Một vật nhỏ xíu bắn thẳng vào cổ họng nàng. Nàng trừng mắt:

— “Ngươi… ngươi cho ta ăn cái gì?!”

— “Sâu.”

Tống Uyển Ngọc mặt mày trắng bệch, cả người cứng đờ rồi ngã rầm một cái — hôn mê bất tỉnh.

Ngay khi thân thể nàng đổ xuống nền, cửa phòng lại “cót két” mở ra. Vị công tử lạnh nhạt nọ bước ra một bước, Thiên Cù vội la lên:

— “Không thể!”

Hắn dừng chân, cau mày nhìn Thiên Cù, rồi bất đắc dĩ thở dài:

— “Đem người ôm vào.”

Thiên Cù nghe vậy liền vác nàng lên như vác bao gạo, thẳng tay ném lên giường trong viện. Nàng va mạnh vào thành giường, đau đến nhíu chặt mày.

Vị công tử kia cũng chau mày theo, lạnh nhạt dặn:

— “Giường đã nhiễm bẩn, nhớ đổi một chiếc mới.”

Thiên Cù lập tức mở miệng:

— “Hoa sen bánh.”

— “Mua.”

Thiên Cù hài lòng gật đầu, định nhấc nàng lên đổi giường thì lại bị ngăn lại:

— “Đi điều tra thân phận nữ tử này. Tại sao lại xuất hiện ở đây. Còn nữa… giải độc.”

Thiên Cù gật đầu, lôi ra từ trong ngực một lọ nhỏ, mở nắp, để sát vào mũi nàng. Một lát sau, một con trùng nhỏ từ trong cổ họng nàng bò ra, chui tọt vào lọ.

Y đậy nắp, lung lay nàng mấy cái, thấy vẫn chưa tỉnh, liền nghi hoặc hỏi:

— “Nàng… ngất thật rồi?”

Công tử hừ nhẹ một tiếng:

— “Bị doạ ngất đấy.”

Thiên Cù mặt đầy khó hiểu. Sao trên đời lại có nữ tử yếu ớt như thế? Vừa chạm là khóc, dọa chút là ngất, chẳng giống ai cả.

Hắn lui ra ngoài.

Phòng rơi vào yên tĩnh.

Nam tử kia vốn đang thản nhiên như ngọc, bỗng khụy xuống ghế, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát. Làn da tái nhợt, hơi thở đứt quãng.

Ánh mắt hắn nhìn về phía giường — nơi nữ tử kia vẫn đang nằm im — tròng mắt đỏ ngầu, mạch máu hiện rõ. Hắn cắn chặt răng, rút từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ, ánh lưỡi dao lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng mờ.

Lưỡi dao sắp chạm da, hắn lại đột ngột dừng lại.

Một lát sau, hắn ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng, thì thầm:

— “Không được… hiện tại còn chưa thể chết.”

Một ngày một nén huân hương đã sớm cháy hết, vậy mà trong không khí lúc này lại vương lên một mùi hương khác, mơ hồ thanh khiết.

Hương ấy như dẫn hồn người lạc bước, mang theo khí tức của ao sen mùa hạ, thấm đẫm hương khói chốn chùa chiền, vừa thanh tịnh lại huyền hoặc, phảng phất như có thể rửa trôi bụi trần.

Trong lòng vị công tử, cơn táo giận khó kìm từ ban nãy bỗng như mặt hồ được gió nhẹ thổi qua, lặng lẽ lắng xuống. Chủy thủ trong tay cũng buông ra, ánh lạnh dần dần lui đi.

Hắn kinh ngạc nhìn về phía nơi mùi hương phát ra.

Không trách được Thiên Cù lại gọi nàng là “điểm tâm”.

Trên giường, “bánh hoa sen” khẽ r*n rỉ một tiếng: “Đau quá…”

Tống Uyển Ngọc chậm rãi mở mắt, mông lung ngồi dậy, hai tay ôm lấy trán, vẻ mặt còn ngơ ngác như không biết mình đang ở đâu.

Giây tiếp theo, một tiếng hét thảm thiết sắc bén vang lên.

Công tử nhíu mày: “Không có sâu. Là Thiên Cù dọa nàng.”

Tiếng kêu lập tức tắt ngấm.

Tống Uyển Ngọc mở to đôi mắt long lanh nước, ướt nhòe như mắt mèo nhỏ, mím môi nức nở hỏi: “Thật sao? Ngươi không lừa ta chứ?”

Khoảnh khắc ấy, tim vị công tử như bị một sợi lông vũ mềm mại quét qua, ngứa ngáy không tên. Hắn nuốt nhẹ một cái, mặt không biến sắc đáp:

— “Ừ, không lừa.”

Tống Uyển Ngọc tin.

Nàng thừa nhận, có vài phần là bị gương mặt tuấn tú kia mê hoặc.

Về sau nghĩ lại, nàng rút ra một kết luận cay đắng: Người càng đẹp, càng dễ lừa ta.

Nàng ngồi thẳng dậy, yên lặng thu xếp lại y phục, rồi khẽ cúi người thi lễ:

— “Tiểu nữ tên là Tống Uyển Ngọc, không biết công tử họ danh thế nào?”

Công tử khẽ ngửi mùi hương trong không khí, xác nhận đó đúng là hương khí phát ra từ người nàng. Một loại hương có thể trấn áp thứ độc vật đang quấy nhiễu trong thân thể hắn. Việc đó, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Hắn sống trong bóng tối âm mưu từ nhỏ, thói quen nhìn người mang theo đề phòng. Dù là thân cận bên cạnh cũng không thể khiến hắn hoàn toàn tin tưởng.

— “Gặp nhau bèo nước, tên họ không quan trọng. Về sau đừng đi nhầm đường nữa.”

Tống Uyển Ngọc nghe ra ý đuổi khách trong lời hắn.

Nàng vốn cũng không dám ở lại lâu. Dù rằng nam tử trước mặt trông càng nhìn càng thuận mắt, nhưng hành vi của tên tiểu tử gọi là Thiên Cù kia thực sự làm nàng lạnh sống lưng. Sống một mình nơi núi sâu u tĩnh, thân phận của người này chắc chắn không đơn giản.

Mẫu thân từng dạy: “Những kẻ mà con thấy không ổn, tốt nhất đừng chọc vào, như vậy mới sống lâu được một chút.”

Tống Uyển Ngọc mệnh cách đặc thù, tự biết mình sống thêm ngày nào hay ngày ấy.

— “Được, vậy ta không quấy rầy nữa.”

Nàng nói xong liền đứng dậy, xách váy định rời đi.

Chưa kịp bước, một lưỡi chủy thủ lạnh toát đã áp sát cổ nàng.

— “Ta đã nói ngươi có thể đi chưa?”

Tống Uyển Ngọc sững người.

Chưa từng có ai khiến nàng khiếp đảm đến vậy — rõ ràng lúc trước còn bình thản chuyện trò, chớp mắt đã áp đao vào cổ người khác.

Nàng sợ đến mềm cả chân, ngồi phệt xuống đất, định ngẩng đầu nhìn hắn thì lại chẳng dám chạm đến ánh mắt kia, chỉ thấy được đường nét hàm dưới rõ ràng, vội rụt mắt lại, ôm lấy đầu gối, lưng tựa mép giường, không dám động đậy.

— “Ngươi… muốn làm gì?”

— “Ai sai ngươi đến?”

Giọng nói hắn lạnh nhạt nhưng đầy sát khí.

Tống Uyển Ngọc chớp mắt, mũi cay xè, nước mắt trào ra như đê vỡ. Nàng nào có ai sai phái, chỉ là đến thăm mẫu thân trong chùa, ai ngờ lại lưu lạc đến nơi quỷ quái thế này…

Nghĩ đến đây, nàng hít mũi, khóc càng lúc càng tủi thân.

Công tử nhìn nàng, vốn nên mất kiên nhẫn, nhưng kỳ lạ là chẳng thấy khó chịu chút nào. Có lẽ bởi hương sen thoảng quanh, khiến cảm xúc hắn dịu lại như mặt hồ phẳng lặng.

Tiểu cô nương cứ ngồi đó khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa, mặt mày nhòe nhoẹt. Thế nhưng, khóc đến vậy vẫn chẳng thể làm lu mờ dung mạo thanh lệ tuyệt trần kia.

Hắn tự nhận mình từng gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng một cô nương còn chưa cập kê mà đã diễm lệ đến mức này, quả thực khiến người không thể dời mắt.

Nếu thật có người phái một mỹ nhân như vậy tới thi triển mỹ nhân kế… Chỉ e chẳng ai có thể tránh thoát.

Chỉ tiếc, hắn lại chẳng có hứng thú với nhi nữ tình trường.

Tống Uyển Ngọc lặng lẽ liếc hắn một cái, thấy hắn chưa có ý động thủ, mới nhỏ giọng hỏi:

— “Ngài… chỉ cần ta trả lời câu hỏi, liền thả ta rời đi sao?”

— “Đúng.”

Nàng chớp mắt, lí nhí đáp: “Là vì mẫu thân…”

— “Cái gì?” Hắn không nghe rõ.

— “Mẫu thân ta mất rồi…” Nàng nhỏ giọng, lau nước mắt bằng mu bàn tay, giọng khẽ khàng như thể kể khổ: “Cha ta muốn cưới vợ khác… Ta lên chùa đốt hương cho mẫu thân, tiện thể… tiện thể cáo trạng…”

— “Cáo trạng?” Hắn cau mày.

Cuối cùng cũng có người chịu nghe, Tống Uyển Ngọc chẳng màng đây là người tốt hay xấu, cứ thế đem tất cả uất ức kể ra một lượt. Nàng vừa nói vừa khóc, từ chuyện phụ thân hờ hững đến đám thân thích bên nhà ngoại thèm khát gia tài.

Nói mãi đến khi vị công tử kia không chịu nổi nữa, đưa tay day trán, rồi thuận tay rút chủy thủ khẽ gõ xuống mặt bàn một cái “cạch”, ánh sáng lạnh lóe lên như cảnh cáo.

Tống Uyển Ngọc lập tức nấc một tiếng, líu lưỡi: “Ta… ta không nói nữa, ngài đừng nổi giận…”

Người này có biểu hiện tức giận sao?

Vị công tử kia sắc mặt vẫn bình thản như nước giếng mùa thu, nhẹ giọng phán:

— “Ngươi đi được rồi.”

Tống Uyển Ngọc như được đại xá, bật dậy, xách váy định chuồn lẹ ra ngoài. Nhưng còn chưa bước ra khỏi cửa, sau lưng đã vang lên giọng nói chậm rãi:

— “Từ từ.”

Nàng cứng đờ người, răng va vào nhau cạch một cái, ngữ khí run run:

— “Còn… còn gì nữa sao?”



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play