Beta: Cá Ướp Muối 🐍
__________________
Harry không cảm thấy bất ngờ. Phát sóng trực tiếp là ngành nghề nổi lên mấy năm gần đây, rất được giới trẻ yêu thích. Phần lớn mọi người đều thích thể hiện bản thân trước ống kính, nên công việc này từ trước đến nay chưa bao giờ thiếu người.
Đã chọn xong công việc rồi, Harry liền đưa Yến Tháp đến nơi làm thủ tục. Mã Đăng nhất quyết đòi đi theo.
Trên đường đi, Harry liếc sang Mã Đăng đang vừa đi vừa liên tục quay đầu lại nhìn Yến Tháp, trong lòng hết sức vui mừng.
Hắn biết mà, Mã Đăng chắc chắn cũng sẽ thích Yến Tháp thôi.
Rất nhanh sau đó, họ đã tới đại sảnh phát sóng trực tiếp ngân hà. Harry quyết định đưa Yến Tháp vào tận nơi.
Mã Đăng do dự một chút, cuối cùng không theo vào, chỉ đứng lại ở bên ngoài, đôi mắt sáng rực nhìn theo bóng hai người họ.
Ánh mắt hắn không tự giác rơi vào người Yến Tháp đang đi bên cạnh Harry. Khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy cậu, Mã Đăng có hơi thất thần. Dù gặp qua vô số người rồi, nhưng chưa từng ai khiến hắn có cảm giác như vậy.
Cảm giác rất thoải mái, khiến người khác muốn đến gần. Ngay cả cảm giác bực bội vì rụng lông do thức đêm nhiều cũng như được xoa dịu trong khoảnh khắc ấy.
Mã Đăng cứ thế nhìn chằm chằm. Không ngờ Yến Tháp lại đột nhiên quay đầu lại, khẽ mấp máy môi.
Hắn ngẩn người. Yến Tháp nói “cảm ơn”, còn kèm theo một nụ cười ngọt ngào như bánh ngọt mềm xốp.
Mã Đăng vội dời mắt đi, cuối cùng nhịn không được đưa tay lên che gương mặt đỏ ửng của mình.
Kẻ lừa đảo... đúng là có chút đáng yêu!
Harry dẫn Yến Tháp vào đại sảnh, hướng dẫn cậu hoàn tất thủ tục ký hợp đồng với người máy. Vì thân phận của Yến Tháp khá đặc biệt, nên chỉ có thể ký hợp đồng cấp E — cấp thấp nhất. May mắn là hợp đồng loại này chỉ cần giao tiếp với người máy trong đại sảnh là xong.
May mà có Harry đi theo, nếu không thì với mớ “kiến thức phổ thông” này, Yến Tháp đúng thật là mù tịt.
Hợp đồng có hiệu lực, màn hình quang não của Yến Tháp sáng lên, thông tin cá nhân được cập nhật — cậu hiện tại đã trở thành một trong số các nghệ sĩ trực thuộc ngân hà phát sóng trực tiếp.
Rời khỏi đại sảnh, Harry cùng Mã Đăng mở xe huyền phù, đưa Yến Tháp đến nơi ở đã được sắp xếp.
Với những người từng nhập cư trái phép từ Đế Quốc như Yến Tháp, ở Liên Bang tất nhiên sẽ không có sẵn nhà cửa. Sau khi có được giấy tờ hợp pháp, phía cảnh sát sẽ giúp họ an bài nơi ở — chỉ là có thể sẽ hơi đơn sơ một chút.
Yến Tháp đứng trước một cánh cửa sắt cũ kỹ, hai bên là tường gạch thấp màu hồng, mọc đầy những dây thường xuân xanh um.
Cánh cửa này không rõ được làm từ chất liệu gì, tuy không bị rỉ sét nhưng vẫn nhìn ra được là đã tồn tại một thời gian dài. Cậu đưa tay sờ thử, thấy có một lớp bụi mỏng.
Yến Tháp không ngại, nhẹ nhàng chà xát hai đầu ngón tay, lớp bụi lập tức biến mất không dấu vết.
Harry không nhận ra điểm khác thường này, hắn chỉ đứng nhìn Yến Tháp, cảm thấy khung cảnh này thật không hợp chút nào.
Cậu ấy nên sống ở một nơi tốt hơn thế này.
Harry nghĩ vậy, ánh mắt nhìn tòa nhà trước mặt mang theo một tia oán thán khó giấu.
Mã Đăng là người quá hiểu hắn, chỉ cần nhìn thấy mông hắn hơi động liền đoán ra được hắn sắp làm gì. Để ngăn tên ngốc này lại gây ra chuyện gì, Mã Đăng vội kéo tay Harry, nói:
“Không còn chuyện gì nữa thì chúng ta đi thôi.”
Vừa kéo Harry chuẩn bị đi, hắn lại đột ngột quay đầu lại, ánh mắt dao động không yên: “Có chuyện gì thì cậu có thể hỏi lại bọn tôi.”
Yến Tháp lộ ra chiếc răng nanh nhỏ xíu, cười nói: “Cảm ơn hai người nha.”
Mã Đăng lại không nhịn được liếc nhìn cậu thêm mấy lần, lúng túng đáp: “…… Không có gì.”
Yến Tháp lấy ra hai quả vải, một tay mở ra, đưa đến trước mặt hai người: “Mấy quả này hai người mang về ăn đi.”
Đây là mấy quả vải còn sót lại mà Harry đã mua dọc đường cho Yến Tháp. Ba người ăn hết phần lớn, chỉ còn lại vài quả, hiện giờ đều ở chỗ Yến Tháp.
Harry nhìn hai quả vải bé xíu đáng thương, từ chối: “Cậu giữ lại mà ăn, vốn dĩ cũng không còn bao nhiêu.”
Yến Tháp lắc đầu, vẫn đưa ra. Sau một hồi khuyên mãi, Harry và Mã Đăng mới bật cười nhận lấy.
Nhìn bóng lưng hai người dần đi xa, trên mặt Yến Tháp hiện lên một tia trầm tư.
Trước đó, Mã Đăng cứ nghĩ rằng bọn họ nói chuyện rất nhỏ, kỳ thật Yến Tháp đều nghe rõ cả. Nhờ vậy cậu biết được bệnh tình của Harry — biến chứng do hội chứng cuồng bạo.
Từ lúc nhìn thấy Harry, Yến Tháp đã mơ hồ cảm nhận được có gì đó không đúng. Chẳng qua, việc tùy tiện dùng tinh thần lực dò xét người khác là hành vi cực kỳ bất lịch sự.
Chỉ đến khi nghe được hai người nói chuyện, cậu mới nhận ra vấn đề nghiêm trọng đến mức nào.
Căn bệnh này có thể lặng lẽ cướp đi mạng sống của một người.
Bất đắc dĩ, Yến Tháp đành âm thầm dùng tinh thần lực để kiểm tra thử.
Cậu cảm giác được tinh thần lực của Harry giống như bị bó chặt thành một cuộn dây thép. Một vài dòng tinh thần lực bị đứt đoạn dựng thẳng lên, lộ ra khí thế “ai đụng vào cũng sẽ bị thương”.
Yến Tháp: “……”
Cậu thật sự không thể tin nổi — tinh thần lực đã loạn đến mức này, mà Harry vẫn có thể ăn, có thể ngủ?!
Nghe ý của Mã Đăng, mỗi ngày chỉ cần đi bệnh viện để “rút cái gì đó” là ổn.
Yến Tháp xoa cằm, suy nghĩ một chút liền hiểu ra.
Thể chất thú nhân ở thế giới này vốn khác thường, kẻ mạnh thật sự rất mạnh. Dù có gặp tinh thần lực bạo động cũng có thể chống đỡ một thời gian dài, biểu hiện ra ngoài chỉ là một vài triệu chứng ở hình thú. Nhưng đó chỉ là kế hoãn binh.
Tinh thần lực bạo động không phải trò đùa, nếu không điều trị triệt để, một khi bộc phát sẽ lập tức cướp đi tính mạng.
Có điều, ở nơi này người ta không gọi là “tinh thần lực bạo động”, mà là “ chứng cuồng bạo”.
Yến Tháp đã lặng lẽ gắn tinh thần lực của mình vào hai quả vải đưa cho họ. Chỉ cần Harry mang chúng bên người, tinh thần lực ấy sẽ giúp hắn ổn định phần nào đoạn tinh thần lực bị đứt đoạn trong cơ thể.
Sau này nếu có cơ hội, Yến Tháp sẽ gọi Harry đến, bàn chuyện trị tận gốc căn bệnh này.
Cậu cũng không nghĩ rằng việc mình làm có gì ghê gớm. Chỉ đơn giản cảm thấy — một người tốt như Harry, không nên chết vì tinh thần lực bạo động.
Cánh cửa sắt này dùng khóa vân tay, trước đó Harry đã giúp Yến Tháp đăng ký dấu vân tay. Lần này thử mở cửa, Yến Tháp nở một nụ cười mãn nguyện.
Ở đây, cũng là nhà của tui rồi.
Cậu vừa nghĩ xong thì đôi tai nhạy bén liền bắt được âm thanh kỳ lạ từ trong sân vọng ra, nghe như có thứ gì đó đang bò.
Phản ứng đầu tiên của Yến Tháp là — nơi này bỏ hoang lâu không có người ở, liệu có phải xuất hiện động vật hoang dã không?
Cậu lập tức lần theo âm thanh, bước chân nhẹ nhàng tiến đến chỗ cỏ rậm bị giẫm đổ.
Nhưng vừa đến nơi, âm thanh kia lập tức biến mất.
Yến Tháp vạch cỏ ra nhìn —
Một chú chó nhỏ màu nâu nhạt đang nằm trên mặt đất, đầu gối lên móng vuốt, mắt lim dim khép hờ. Mũi nhỏ ươn ướt đang ngửi thấy mùi lạ, sợ hãi đến mức toàn thân run lên, lăn một vòng lộ cả cái bụng trắng mềm.