Eđit: Cà Bông 🐡
Beta: Tắc Linh 🦉
__________________
Lúc bị vớt lên, trên người Yến Tháp vẫn còn quấn rong biển, cậu đang ngủ rất ngon lành. Mắt nheo lại nhìn thứ vừa kéo mình khỏi mặt nước, trông như một cái đĩa bay. Cậu đoán, không chừng đây chính là thứ mà đám người kia gọi là phi hành khí của đội tuần tra cảnh sát tinh tế.
Tấm lưới bắt cậu bay lên rất nhanh theo vận tốc quân dụng. Yến Tháp dụi mắt, ngáp một cái.
Ngày hôm qua, cậu còn đang ở Địa Cầu, nằm cạnh đàn cùng mấy con rái cá biển khác ngủ một giấc ngon lành. Vậy mà sau khi tỉnh lại, đàn thì biến mất, bản thân lại xuất hiện trong một vùng hải vực hoàn toàn xa lạ.
Ban đầu, Yến Tháp còn tưởng mình bị sóng đánh dạt đến đâu đó. Cho đến khi gặp một con bạch tuộc.
Khi thấy cậu, bạch tuộc ngẩn ra một giây. Nếu không phải đang trốn chạy, nó thật sự muốn nhào tới xoa xoa Yến Tháp một cái.
Lúc nhìn thấy con bạch tuộc, đôi mắt hạt đậu đen của Yến Tháp chớp chớp, chỉ nghĩ đây là một con bạch tuộc đi ngang qua mà thôi. Ở Địa Cầu, cậu phát hiện chỉ có mình biến thành yêu, chưa từng gặp sinh vật nào khác biết nói tiếng người.
Không ngờ bạch tuộc lại đột nhiên dừng lại, mở miệng phun ra tiếng người, dùng đôi mắt còn nhỏ hơn của Yến Tháp nhìn chằm chằm cậu, hỏi:
“Ngươi là giống loài gì?”
Yến Tháp sững người một giây khi nghe nó nói tiếng người, nghĩ chắc mình gặp phải một con bạch tuộc tinh.
“Tui là rái cá biển.”
Bạch tuộc trước mặt lại không chú ý đến câu trả lời của cậu, mà cứ nhìn mãi hành động cậu đang dụi mặt không ngừng. Trong lòng nó bỗng nổi lên một cơn ngứa, một cái xúc tu không chịu sự kiểm soát từ từ trườn về phía Yến Tháp, trong lòng như có một con tiểu bạch tuộc đang gào rú:
— Cho ta sờ một chút! Quấn một cái thôi! Mau mau!
Nhưng lần đầu gặp mặt, làm thế thì quá thất lễ.
Bạch tuộc dùng những xúc tu còn lại để ngăn cái xúc tu không nghe lời kia lại, khiến cả đám xúc tu ở dưới nước đánh nhau loạn xạ.
Đột nhiên, cái xúc tu nghịch ngợm ấy run rẩy thò ra khỏi mặt nước.
Yến Tháp nhìn nó, vô thức liếm môi, thầm nghĩ đã bao lâu rồi chưa ăn bạch tuộc viên.
Bạch tuộc lộ ra vẻ mặt đầy nhân tính, áy náy nói:
“Thật xin lỗi, xúc tu của tôi luôn có suy nghĩ riêng.”
Vừa nói, cái xúc tu kia cố gắng kéo dài ra, như thể muốn tỏ ra thân thiện, uốn éo một cách hết sức đáng yêu.
Yến Tháp không nhịn được bật cười. Cách chào hỏi của vị bạch tuộc huynh biệt nữu này đúng là đặc biệt thật.
Cậu cũng giơ móng vuốt lên, để tiểu xúc tu ấy tựa vào móng cậu nghỉ ngơi.
Khi xúc tu chạm vào cậu, dường như nó mềm oặt như một bãi nước, phần đầu còn nhuộm chút hồng phấn.
Bạch tuộc: “……”
Hắn cũng muốn khiến xúc tu của mình biểu hiện tốt một chút, nhưng cảm giác lạnh mềm truyền từ nơi tiếp xúc đến khiến hắn thư thái đến mức mấy ngày mệt mỏi chạy trốn vừa rồi dường như tan biến sạch.
Chết rồi, đang chạy trốn!
Bạch tuộc lập tức cuống quýt:
“Cậu cũng nhập cư trái phép tới đây đúng không? Mau mau lên bờ với tôi, nếu không bị cảnh sát tinh tế tóm được thì toi đời!”
Yến Tháp ngơ ngác: “Tui đâu có nhập cư trái phép gì đâu……”
Cậu chần chừ, cũng không hỏi “cảnh sát tinh tế” là cái gì.
Bạch tuộc huynh nghe vậy liền tỉnh ngộ:
“Cậu là cư dân gốc của Liên Bang à? Vậy thì không cần phải chạy.”
Còn hắn thì khác. Bạch tuộc vốn là nhập cư trái phép từ phía Đế Quốc sang, phi thuyền rơi xuống xong, hắn trốn khỏi đại bộ đội, tính đổ bộ từ khu hải vực này.
Ba ngày nay hắn không ăn không ngủ mà bơi, giờ dừng lại một chút là vì hai lý do: một là nơi này cách bờ không xa, hai là... hắn không nỡ rời Yến Tháp.
Nhân tiện cũng nghỉ lấy sức.
Hắn vừa nghỉ ngơi vừa kể khổ cho Yến Tháp nghe.
Yến Tháp nghe một lúc, càng nghe càng trầm mặc.
Cái gì mà Liên Bang, Đế Quốc, tinh tặc...?
Cậu bắt đầu nhận ra — có lẽ đây không còn là Địa Cầu nữa.
Thế là cậu bắt đầu ăn nói cẩn trọng, giữ phép lịch sự. Bạch tuộc không hề đề phòng cậu.
Yến Tháp dần hiểu ra, hiện tại là năm 642 theo lịch tinh tế. Trong lịch sử nơi này không hề có loài người, chỉ có một nhóm động vật lông xù sau đại thảm họa khai mở linh trí, giờ đều có tư duy và văn hóa giống như con người.
Vì tranh giành lãnh thổ và quyền thống trị, các giống loài từng trải qua vô số chiến tranh kéo dài. Nhiều loài đã tuyệt diệt, cũng có nhiều loài mới quật khởi.
Ví dụ như nhân ngư – nổi danh nhờ vẻ đẹp và tính cách hung tàn.
Còn rái cá biển…
Bạch tuộc chưa từng nghe nói đến, chỉ đành đoán rằng giống loài này đã tuyệt chủng từ lâu, biến mất trên dòng sông lịch sử.
Cậu… là con rái cá biển cuối cùng còn tồn tại trong tinh tế.
Yến Tháp rơi vào trầm mặc.
Bạch tuộc luyên thuyên mãi một hồi, dùng xúc tu cuốn lấy quang não để xem thời gian, phát hiện đã hơn nửa tiếng trôi qua, lập tức hoảng sợ.
“Không nói nữa, tôi phải nhanh lên bờ đây!”
Trước khi đi, hắn luyến tiếc nhìn Yến Tháp, muốn xin cách liên lạc.
Yến Tháp ngay cả quang não cũng không có, tự nhiên chẳng có gì để đưa.
Bạch tuộc tưởng cậu không thích hình thú của mình, đành ôm lấy tiểu xúc tu đang rưng rưng, ai oán rời đi.
Chẳng bao lâu sau khi hắn rời đi, Yến Tháp đã bị phi hành khí của cảnh sát tinh tế Liên Bang phát hiện. Cậu còn chưa kịp trở mình đã bị lưới chụp từ phi hành khí thả xuống trùm gọn.
Bạch tuộc huynh tưởng Yến Tháp là cư dân bản địa nơi này. Dù hơi lạ vì sao cậu lại nằm ngủ giữa vùng hải vực công cộng, nhưng mỗi loài lại có thói quen khác nhau, hắn hoàn toàn hiểu được.
【 Hắn tất nhiên cũng không nói cho Yến Tháp biết — nếu là nhập cư trái phép mà bị bắt, sẽ bị cảnh sát tinh tế mang đi xử lý 】