Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Trong thế giới thú nhân tinh tế, mọi người đã tiến hóa ra thể lực cường tráng, và tương ứng với sức mạnh ấy là hình thái thú khổng lồ gấp nhiều lần tổ tiên.

Chưa kể qua từng thế hệ chiến tranh không ngừng nghỉ, dù hiện tại đã là thời kỳ hòa bình, nhưng mọi người vẫn luôn tôn sùng sức mạnh tuyệt đối. Chính điều đó dẫn đến một hiện trạng — họ thậm chí chẳng còn biết cái gì gọi là “đáng yêu”.

Thế nhưng Harry cảm thấy... hình như bản thân vừa chạm phải một loại cảm xúc hiếm có lạ kỳ.

Hắn nhìn chằm chằm Yến Tháp, cố nhịn lại mong muốn được chạm tay vào cậu.

“Cậu có thể biến thành hình người không? Như vậy chúng ta sẽ dễ giao tiếp hơn.”

Giọng điệu Harry dịu dàng như nước. Trong mắt hắn, Yến Tháp với hình thú đáng yêu như thế, lại còn nhỏ xíu, rất có thể vẫn chưa thành niên — một ấu tể mềm mại.

Một ấu tể đáng yêu như vậy, tuyệt đối không thể bị dọa sợ.

Nghe hắn nói, Yến Tháp ngoan ngoãn gật đầu, đưa hai móng vuốt đang thả lỏng lên lại trên mặt, tiếp tục xoa xoa. Vì quá thoải mái, cậu hơi hé miệng, lộ ra chiếc răng nanh trắng tinh nhỏ xíu, đầu lưỡi mềm nhẹ cuộn vào, hai bên má lông xù run nhè nhẹ theo chòm râu.

Harry nhìn cậu bằng ánh mắt đầy từ ái, cứ tưởng cậu đang chơi đùa nên cũng không hối thúc.

Nhưng Yến Tháp không phải đang chơi — cậu đang chuẩn bị để biến thành hình người.

Khác với thú nhân ở thế giới tinh tế — vốn có thể bản năng hóa hình từ nhỏ nhờ sự dìu dắt của trưởng bối, thông thường là vào khoảng mười tuổi — Yến Tháp vốn không phải thú nhân mà là một yêu quái rái cá biển tu luyện thành tinh. Cậu không thể biến hình theo bản năng mà phải dùng một chút kỹ xảo.

Mà lần đầu tiên biến hình, cậu lại đang xoa mặt.

Điều này dẫn đến một “hệ quả kỳ lạ”: mỗi lần muốn biến thành người, Yến Tháp bắt buộc phải xoa mặt cho đến khi cảm thấy đủ thoải mái thì mới thuận lợi hóa hình được.

Cậu quá quen thuộc với quy trình này rồi, cứ tiếp tục xoa rồi lại xoa, cho đến khi cảm thấy toàn thân mềm nhũn như một chiếc bánh bao chảy.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Harry, Yến Tháp cũng không thấy ngại. Trước kia lúc còn sống ở vườn thú, cậu từng được nhân viên nuôi dưỡng đùa giỡn trước mặt khách tham quan, bị nhìn chằm chằm đã thành thói quen.

Đến khi Yến Tháp thực sự hóa hình xong, Harry lập tức nín thở.

Ngồi dưới đất là một thiếu niên tóc nâu hơi xoăn, khoác trên người chiếc sơmi đơn giản và chiếc quần dài. Cậu ngẩng đầu lên, lộ ra đường nét cổ mảnh mai, hầu kết nhỏ khẽ động.

Cậu đưa tay che mắt — bàn tay thon dài trắng trẻo, đầu ngón tay hồng hồng với móng tay tròn trịa. Trước đó là móng vuốt xù xì, giờ lại trở nên mềm mại như một lớp bánh nếp.

Yến Tháp buông tay khỏi mắt, lộ ra hốc mắt đỏ ửng do chính mình vừa xoa ấn quá nhiều.

Lâu lắm không biến hình nên nói năng có phần nhẹ nhàng khẽ khàng. Đôi mắt đen nhánh lóe sáng nhìn về phía Harry, khóe mắt cong cong, cười khẽ:

“Tui chào cậu nha.”

Mã Đăng cùng Harry đi phía trước. Mã Đăng thi thoảng quay đầu lại nhìn Yến Tháp — người đang ngoan ngoãn đi theo sau họ.

Yến Tháp sinh ra đã mang theo một gương mặt tươi cười. Dù không cười, đuôi mắt cụp xuống nhẹ nhàng cũng khiến người khác thấy dễ gần. Khi đối mặt với Mã Đăng, cậu theo bản năng nở một nụ cười.

Tim đập nhanh hơn, Mã Đăng vội quay đầu lại, đưa tay lên ngực để điều hòa cảm xúc.

Hắn giả vờ như chẳng có chuyện gì, vừa quay mặt đi vừa lúng búng trách mắng Harry:

“Cậu ta nói không phải nhập cư trái phép là cậu tin ngay hả? Hỏi cậu ta có quang não không, thì bảo là không có. Hỏi sống ở đâu, thì lại bảo là quên rồi.”

“Trên đời có ai mà ba câu hỏi liên tiếp đều trả lời không biết?! Rõ ràng là không hề mất trí nhớ.”

“Hắn căn bản chính là—”

Chữ “kẻ lừa đảo” vừa đến miệng thì bị hắn nuốt ngược trở vào.

Mã Đăng theo bản năng quay đầu lại nhìn Yến Tháp, lại bắt gặp nụ cười mềm mại ngọt ngào của cậu.

Mã Đăng: “…”

Hắn hậm hực quay đầu lại, cảm thấy bản thân đang bị một tên lừa đảo đánh bại bằng vẻ ngoài đáng yêu.

Harry nói: “Cho nên tôi mới bảo, cứ xử lý cậu ấy như một cư dân Đế Quốc nhập cư trái phép đi, theo đúng quy trình là được.”

Nhắc tới chuyện đó, Mã Đăng lập tức nổi nóng: “Cậu nói thì nhẹ nhàng lắm! Vậy cậu nói thử xem, là ai nhất định đòi mua giấy tờ cho cậu ta?”

Một bộ giấy tờ thân phận của Liên Bang chỉ được bán khi xác định người này không phải tinh tặc giả mạo, cũng không phải kẻ vượt ngục. Giá niêm yết là một trăm vạn tinh tệ — người bình thường cần trả nợ tới năm mươi năm.

Dù người tinh tế có thể sống đến hơn hai trăm năm, nhưng thời gian trả nợ như vậy cũng không phải ngắn. Đợi đến khi trả xong, họ đã quen với cuộc sống tại Liên Bang, sẽ chẳng muốn rời đi nữa.

Mã Đăng nghiến răng: “88 vạn?! Cậu thực sự bỏ ra 88 vạn cho cậu ta à?! Cậu không định chữa bệnh à?”

Biến chứng từ hội chứng cuồng bạo rất khó chữa, bệnh của Harry chỉ có thể kiểm soát chứ không trị dứt điểm. Tiền điều trị mỗi ngày nhìn thì không nhiều, nhưng cộng dồn lên thì cũng không ít.

Họ chỉ là những cảnh sát cấp thấp, cơ hội kiếm thu nhập thêm cũng chỉ có như vậy. Mã Đăng không thể hiểu nổi, thậm chí nghi ngờ Yến Tháp có mang theo ma lực mê hoặc người khác.

Nghe Mã Đăng gào lên, Harry chỉ đáp thản nhiên: “Cậu nên trả phần nào thì trả phần đó, phần còn lại để tôi trừ vào lương.”

Mã Đăng tức đến mức dậm chân tại chỗ.

Trên đường đưa Yến Tháp đến nơi làm việc, Harry sau khi trò chuyện với cậu một lúc liền lấy bảng công việc ra — để cậu tự mình chọn lấy ngành nghề muốn thử.

Trước đây bọn họ đều là cưỡng chế đưa người ta đến vị trí được sắp sẵn.

Nhưng Harry không thể thắng nổi cảm giác “yêu thương” trong lòng dành cho Yến Tháp. Vừa nhìn thấy cậu, hắn đã muốn dâng hết mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời cho cậu rồi.

Yến Tháp chỉ liếc qua một chút, rồi chậm rãi chỉ tay chọn lấy — phát sóng trực tiếp.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play