Eđit: Cà Bông 🐡
Beta: Tắc Linh 🦉
__________________
Bạch tuộc đến từ Đế Quốc, từ lâu đã nghe đồn rằng nếu bị bắt, sẽ bị đưa tới hoang tinh khai thác khoáng sản. Bởi vì giấy tờ tùy thân của Đế Quốc không được chấp nhận ở Liên Bang, muốn có giấy tờ ở đây thì phải bỏ tiền ra mua từ tay các quan chức hành chính.
Ai cũng biết đây là một khoản tiền đen lãi khủng.
Bạch tuộc nghĩ Yến Tháp cũng biết mấy chuyện cơ bản này, đâu ngờ cậu hoàn toàn không phải người thuộc thế giới này.
Yến Tháp thực sự chẳng biết gì hết.
Trên Địa Cầu, cậu luôn có niềm tin vào cảnh sát, nghĩ bụng đến lúc đó có chuyện thì cứ giải thích là được.
Mang theo tâm thái “cá mặn” như vậy, Yến Tháp rút một cọng rong biển trên người xuống. Rong biển rời nước lập tức rũ xuống, cậu vò nó thành cục trong tay, nặn hết phần nước còn sót lại trên lớp lông xù của mình, rồi ném rong biển xuống. Đang ở trên cao như vậy, cậu không nghe thấy tiếng rơi xuống nước.
Đây là lần đầu tiên Yến Tháp cảm nhận được gió thổi mát lạnh dưới mông, cảm giác mới mẻ khiến cậu vươn đầu ra khỏi võng, tò mò ngó nghiêng.
Trên màn hình, một chấm đỏ đang chậm rãi di chuyển. Trong phi hành khí của cảnh sát tinh tế – những kẻ trong truyền thuyết sẽ bắt người đi đào quặng – Mã Đăng cầm ly nước hớp một ngụm, quay sang bạn đồng nghiệp nói:
“Dạo này từ vùng hải vực này bắt được không ít dân nhập cư trái phép đến từ tinh cầu NT-4. Đám tinh tặc đổ bộ từ nơi đó mạnh tới mức nào mà khiến nhiều người hoảng sợ chạy sang phía chúng ta thế chứ.”
NT-4 là một tinh cầu biên giới của Đế Quốc, cũng nằm trong hệ sao Nam La như họ. Vì ở rìa ranh giới, cách xa trung tâm quyền lực chính trị nên vừa không được lợi, vừa thường xuyên bị tinh tặc bắt nạt.
Lâu dần, nơi đó chẳng khác gì tinh cầu vô chủ, các loại giao dịch ngầm hoành hành, người dân thì phải dựa vào mưu trí của bản thân mà sống sót qua ngày.
Mã Đăng làm cảnh sát tinh tế cũng đã gần 60 năm. Trong thời đại tuổi thọ con người kéo dài đến hai trăm tuổi, ông vẫn còn là thanh niên. Từ khi tốt nghiệp đến nay đều làm việc ở vùng này, có thể thấy rõ đây là người đầy chí hướng.
Lương cơ bản của cảnh sát không cao, nhưng từ những dân nhập cư trái phép từ Đế Quốc, họ có thể thu được một phần hoa hồng từ việc bán giấy tờ giả.
Mã Đăng đã tích cóp đủ tiền tiết kiệm cho vợ mình.
Hôm nay lại bắt thêm được một người nữa, Mã Đăng thầm vui vẻ nghĩ — mình có thể mua thêm một căn hộ nhỏ rồi!
Còn việc dân Đế Quốc đồn rằng sẽ bị bắt đi làm thợ mỏ... chỉ là lời đồn vô căn cứ. Trên thực tế, những người này bị đưa đi làm việc có trích phần trăm thôi, ai lại thực sự đi đào quặng chứ?
Chẳng qua, đấy là mấy trò bẩn của tầng lớp cấp cao Đế Quốc để dọa dân không bỏ trốn. Người như Mã Đăng – một cảnh sát tinh tế có tiếng tăm ở khu vực này – trong lòng hiểu rõ lắm.
Phần lớn những người bị bắt đều sẽ ngoan ngoãn làm việc để kiếm tiền, nên đâu còn ai quay về để đính chính tin đồn nữa.
Mã Đăng đang chờ đồng nghiệp cùng lên tiếng bàn luận.
Nhưng người đồng nghiệp kia có vẻ mệt mỏi, chẳng trả lời câu nào.
Mã Đăng đặt ly nước xuống, lo lắng hỏi:
“Cậu còn chưa khỏi hẳn à?”
Người đồng nghiệp của hắn là một con nhím, dạo gần đây vì mắc biến chứng của hội chứng cuồng bạo mà toàn thân mọc đầy gai cứng, không chỉ đâm người khác mà còn đâm cả chính mình.
Đi khám thì bác sĩ đã nhổ bớt số gai đột biến đó, nhưng cũng không thể ngăn tốc độ phát triển của chúng. Mỗi ngày đều phải chịu đau đớn để tiếp tục điều trị.
Đồng nghiệp Harry chịu khổ đến không nói nên lời.
Mã Đăng còn muốn nói gì đó, nhưng biết bản thân chẳng giúp gì được, bởi những ca biến chứng do cuồng bạo rất khó chữa. Hầu hết chỉ có thể dựa vào sức chịu đựng của bản thân.
Hắn cũng không dám chọc vào Harry thêm nữa.
Đúng lúc này, trí não của phi hành khí phát ra tiếng leng keng, giọng nữ máy móc vang lên:
【 Ngài có chuyển phát nhanh đến, xin mở cửa khoang 】
Mã Đăng bấm nút. Harry đứng dậy, đi về phía sau khoang để đón người mới bị vớt lên.
Hai người phối hợp rất ăn ý, Mã Đăng cũng không lo lắng gì. Chỉ cần Harry nói chuyện xong, sẽ đưa người ta đến vị trí làm việc đã chuẩn bị sẵn.
Đây là một quy trình phiền phức. Những cư dân Đế Quốc bị vớt lên thường không dễ tin lời cảnh sát, dù họ giải thích cặn kẽ trăm lần, cũng không thể cưỡng ép, chỉ có thể dụ dỗ bằng lợi ích.
Tính cách của Mã Đăng nóng nảy, không giỏi khoản mềm mỏng, nên phần này luôn do Harry đảm nhận.
Nhưng hôm nay, mãi mà chẳng nghe thấy tiếng Harry giải thích.
Lẽ nào người bị vớt lần này... là người câm?
Mã Đăng nghi hoặc đi qua xem.
Harry vẫn đứng đờ tại chỗ, nhìn chăm chú sinh vật đang ngoan ngoãn nằm trong võng – chính là Yến Tháp. Ánh mắt dừng lại trên hình thú tròn vo của cậu, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Đây là sinh vật gì vậy?
Ánh mắt đen láy của Yến Tháp nhìn lại, khiến Harry không tự giác dừng động tác gãi ngứa trên người mình. Kỳ lạ là, cảm giác khó chịu trên người hắn cũng dần biến mất.
Rốt cuộc giống loài này là gì? Vì sao hắn chưa từng gặp?
Mang theo một bụng nghi hoặc, Harry ấn nút khởi động quy trình, nhưng vô thức hạ giọng dịu dàng:
“Cậu chào cậu, tôi là cảnh sát tinh tế Harry. Về việc nhập cư trái phép—”
Yến Tháp ôm mặt bằng hai móng vuốt, mở miệng:
“Tui đâu có nhập cư trái phép đâu.”
Harry vẫn mãi quan sát động tác của cậu. Trước mắt hắn là một sinh vật nhỏ chưa tới một mét, so với các thú nhân to lớn phổ biến trong thế giới tinh tế, quả thực vô cùng nhỏ nhắn.
Dáng người tròn vo, trông như một cục nâu mềm mại, chỉ muốn giơ tay ra xoa nắn một phen.
Lúc này, cậu đang ôm mặt, càng giống như một con vật nhỏ vô hại.
Harry hạ giọng dịu hơn:
“Cậu chào cậu, đây là khu vực công cộng, không thể ngủ ở chỗ này, xin cậu—”
Hắn bỗng dừng lại.
Ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào Yến Tháp.
Chỉ thấy Yến Tháp dùng hai móng vuốt đang ôm mặt chuyển sang xoa nhẹ hai bên má lông xù của mình. Mỗi lần chạm xuống lại để lại dấu hõm mềm mại, có lúc thoải mái đến mức hơi ngửa đầu, lim dim mắt lại.
Cảm nhận được ánh mắt kia, Yến Tháp nghiêng đầu, đôi mắt ươn ướt nhìn thẳng về phía hắn.
Tim Harry như bị ai đó đập một cái. Hắn không kìm được mà đưa tay che ngực.
Trời ạ... sao lại có hình thú nào đáng yêu đến thế này chứ?!