Hà Phong luôn cho rằng bản thân không giỏi giao tiếp bạn bè — điều đó là thật. So với kiểu kết bạn thông thường như đáp lời người khác, tham gia các hội nhóm cùng sở thích để giao lưu quan điểm… thì cậu lại quen với một cách hoàn toàn khác.
Cậu chọn học tập, đạt thành tích xuất sắc, rồi lặng lẽ chờ người khác chủ động tìm đến để thảo luận vấn đề.
Chính cậu cũng biết kiểu kết giao như vậy rất khó tìm được tri kỷ thật sự, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn. Chỉ có thể tiếp tục cố gắng học tập rồi tính sau. Dù sao thì… học hành đâu bao giờ là thiệt.
Lần này thi đứng nhì lớp, cũng khiến chỉ số ấn tượng của nhiệm vụ chủ tuyến được nâng nhẹ một bậc. 99 vì thế cực kỳ hào hứng, lập tức nói sẽ giúp cậu nhận phần thưởng. Hà Phong thì ngược lại, chỉ hơi hồi hộp không biết lần này có thể được bao nhiêu điểm tích lũy.
Phạm Văn Hạo hỏi xong đề xong thì vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ, quay trở về chỗ ngồi. Hà Phong còn đang cúi đầu nhìn lại tờ nháp của mình thì từ phía trên đỉnh đầu bay tới một câu:
“Cậu sao không hỏi cậu ta có muốn uống nước không? Nhìn cũng không đến nỗi nào mà.”
Hà Phong: “…Hả?”
Hai câu trước sau… có liên quan gì với nhau sao?
Người kia vẫn đứng bên cạnh cậu, như thể không nghe được câu trả lời thì quyết không chịu đi. Hà Phong đành phải lựa chọn trả lời theo hướng mình hiểu được:
“Tạm thời chưa cần đến chai nước của cậu ấy.”
Cậu nói thật, nhưng Yến Lân lại như thể không hài lòng. Cậu thiếu niên cao lớn, thân hình rõ ràng khỏe mạnh vậy mà giờ phút này lại cố tình làm ra vẻ yếu đuối ủy khuất:
“Trong lớp có quy định là ba bạn đứng đầu được tự chọn chỗ ngồi. Cậu tính đổi chỗ sao?”
Hà Phong đúng là cảm thấy chỗ ngồi hiện tại hơi khuất tầm nhìn thật: “Ừ, đổi.”
Yến Lân lập tức hỏi tiếp: “Tôi với Phạm kia đều ngồi ở giữa. Cậu muốn ngồi với ai?”
Chẳng lẽ Yến Lân đã nhìn ra cậu có ý định coi Phạm Văn Hạo như bạn dự phòng để thảo luận học tập?
Hà Phong bỗng chột dạ. Cũng may mắt cậu không tệ, ngồi chếch ra một chút cũng không ảnh hưởng gì: “Với cậu.”
Yến Lân cười rạng rỡ: “Vậy tôi đi xin thầy Ngải, đợi tôi về rồi dọn chỗ cùng nhau.”
Hắn vừa huýt sáo vừa vui vẻ chạy đi. Một lát sau, có một nam sinh thò đầu vào lớp:
“Hà Phong đâu? Có người tìm!”
Hà Phong vừa bước ra khỏi lớp thì đã bị ai đó túm lấy kéo đi.
“Nếu mày muốn biết năm vạn kia là sao thì theo tao!”
Người kéo cậu đi đương nhiên là Lưu Kiệt. Nhưng cậu ta trùm kín mít từ đầu đến chân, đội mũ, đeo khẩu trang, chẳng hở ra chút tóc vàng nào.
“Mày biết rõ nếu muốn thực hiện nguyện vọng thì cái giá phải trả sẽ không chỉ là năm vạn. Sao vẫn còn qua lại thân thiết với Yến Lân như vậy? Nếu muốn bịt miệng tao thì phải đưa hai mươi vạn!”
Hà Phong khó hiểu vô cùng: “…Cái gì nguyện vọng? Cái gì đại giới? Mà sao cậu nghĩ tôi có tới hai mươi vạn?”
Lưu Kiệt càng cáu: “Đừng giả ngu! Cứ tìm Yến Lân mà xin! Giờ mày mà muốn hai trăm vạn cậu ta cũng đưa cho! Tao chỉ lấy ít thôi! Đừng tưởng bán điện thoại là qua mặt được tao, tao còn giữ đủ chứng cứ đấy!”
Hà Phong đột nhiên nhớ tới mấy lịch sử tìm kiếm trên trình duyệt điện thoại trước đó. Đang định hỏi thêm thì Lưu Kiệt đã buông ra một câu: “Giữa trưa mai tao phải thấy tiền!” rồi vội vã chạy mất.
Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:
“Vừa nãy ai túm cậu thế?”
Yến Lân bước nhanh đến bên cạnh Hà Phong, cau mày nhìn theo hướng Lưu Kiệt biến mất: “Lén la lén lút, nhìn chẳng giống người tử tế.”
Hà Phong nói thật: “Lưu Kiệt. Hắn đòi tôi hai mươi vạn.”
Yến Lân nhíu mày rõ rệt, giọng cũng lạnh đi: “Đừng để ý đến cậu ta. Trước đây cậu ta bán thứ gọi là ‘hứa nguyện bình’ nên mới bị đuổi học. Ba mẹ làm công bị lừa đến kiệt sức, cậu ta còn dám quay lại trường đòi tiền.”
Hứa nguyện bình?
“Chỗ ngồi của cậu tôi đã dọn xong rồi, sắp vào học, mau về lớp đi.”
Chiều hôm đó đều là tiết tự học. Lẽ ra thầy Ngải phải giám sát lớp, nhưng có vẻ vội họp tổng kết gì đó nên chỉ còn lớp trưởng ngồi trông.
Tan học, Hà Phong đến văn phòng tìm thầy thì thấy cái chai nhựa hay đặt dưới bàn làm việc cũng không còn — xem ra hôm nay phải tự nghĩ cách kiếm đủ năm cái chai.
Thời tiết xấu nên sân bóng cũng vắng người. Hà Phong quay về hẻm nhỏ gần chỗ trọ thì tình cờ gặp ông lão từng đưa chai cho mình. Thấy hắn đeo bao tay và cầm túi, ông cụ chào hỏi:
“Hôm nay cũng đi nhặt chai hả cháu?”
“Dạ, cháu chỉ cần năm cái là đủ. Ông có biết chỗ nào nhiều chai không ạ?”
Ông lão trầm ngâm rồi mở túi xe đạp, ý bảo cậu lại xem thử.
Chưa nhìn thấy gì, Hà Phong đã ngửi thấy một mùi tanh nồng.
“Gần đây không biết ai đùa ác, trong mấy chỗ tôi hay nhặt chai toàn là chai chứa máu me nhầy nhụa, nội tạng gà vịt… còn có cả máu tươi, ruồi bay tán loạn. Tôi sợ muốn chết.”
Ông vỗ vỗ vai Hà Phong đầy lo lắng: “Tôi đã báo lên tổ dân phố rồi, họ cũng cho dán thông báo, nhưng chắc chưa xử lý xong đâu. Cẩn thận chút con nhé.”
Hà Phong cảm ơn rồi đi tìm theo hướng ông chỉ. May mà hôm nay các chai cậu nhặt được đều sạch sẽ, có lẽ là do tổ dân phố làm tốt. Nhưng vẫn có chút ám ảnh, cậu bèn nhờ 99 bán hết mấy chai cho trạm thu hồi rồi mới về nhà.
Lúc này, 99 trả lời chậm hơn mọi khi. Hà Phong gọi mấy lần nó mới đáp lại, giọng đứt quãng:
“Ký chủ… tín hiệu… hình như có vấn đề… ta… thượng cấp… đang hiệu chỉnh…”
Một tiếng xoạt nặng nề vang lên, sau đó 99 hoàn toàn im bặt.
Lần trước nó cũng từng im lặng, nhưng Hà Phong vẫn luôn có cảm giác nó ở trong đầu mình. Còn lần này… giống như biến mất thật sự. Trong lòng cậu chợt dâng lên một cảm giác rất bất an.
“Bạn học, cậu có thích đọc sách không?”
Một người đàn ông mặc vest không biết từ đâu xuất hiện chắn trước mặt Hà Phong. Trên tay cầm một quyển sách và vài tờ truyền đơn, mặt mỉm cười hiền hòa:
“Chúng tôi có một hội đọc sách, thường xuyên tổ chức các hoạt động chia sẻ sách hay. Rất phù hợp với người thích đọc như cậu.”
Hắn không hề để ý rằng mình và con hẻm lầy lội này trông hoàn toàn không hợp. Ngay cả đôi giày da mới tinh cũng đã lấm bùn, vậy mà hắn chỉ chăm chăm nhìn Hà Phong, miệng vẫn cười.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”
“Vậy sao? Tôi thấy cậu rất có tiềm chất đấy.”
Dự cảm xấu trong lòng Hà Phong lập tức bùng lên. Cậy lùi một bước — thấy đối phương không đuổi theo mới quay người chạy về phía đại lộ gần đó. Trời vừa chập tối, ngoài đường vẫn còn đông người qua lại, ít nhất cũng an toàn hơn con hẻm vắng vẻ này.
Giọng người đàn ông vang lên phía sau, trầm thấp như vọng qua khe cửa:
“Bạn học à, sớm muộn gì cậu cũng sẽ gia nhập chúng tôi thôi. Tôi sẽ đợi cậu ở ‘đọc hội’.”
Hà Phong đã chạy ra tới đầu đường. Khi quay đầu lại, người đàn ông kia cũng đã biến mất.
---
“Ký chủ! Cậu không sao chứ!?”
99 gấp gáp vang lên: “Tín hiệu vừa rồi cực kỳ kém, tôi vừa gửi báo cáo lên hệ thống, giờ tạm ổn rồi. Cậu nghe tôi nói được chứ?”
“Nghe được.” Hà Phong đáp, trong lòng vẫn lởn vởn cảm giác bất an.
“Cậu vừa rồi… có thấy gã đàn ông nói chuyện với tôi không?”
99 im lặng rồi đáp: “Không… Tôi chỉ nghe cậu nói chuyện với ai đó, không thấy người.”
“Vậy thôi, không sao.” Hà Phong nói, giọng nghiêm túc, “Nếu sau này tôi thấy hắn nữa, tôi gọi thì cậu lập tức báo cảnh sát giùm tôi.”
“...Hả?”
“Nhìn sao cũng thấy hắn là dân đa cấp. Nếu không phải hắn chạy nhanh, hôm nay tôi đã báo cảnh sát rồi.”
99 ngập ngừng một chút, cuối cùng cũng đáp lại: “Vâng, ký chủ.”
---
Sáng hôm sau, Hà Phong vừa bước vào lớp còn chưa kịp đặt cặp xuống đã bị thầy Ngải Vũ Thư gọi vào văn phòng.
Vị thầy giáo lúc nào cũng vui vẻ nay hiếm khi lộ vẻ nghiêm trọng.
“Lưu Kiệt đã… mất rồi.” Giọng thầy ngắn gọn, “Hôm qua cậu ấy có tới tìm em đúng không? Cảnh sát muốn hỏi một số tình hình. Sáng nay em cứ ở trong văn phòng chờ họ.”
Mất rồi…?
Một làn mùi tanh nồng nặc như tràn lên mũi Hà Phong, khiến cậu muốn nôn. Chiếc túi da rắn hôm qua dù đã rửa nhưng vẫn còn vương vết dơ khả nghi. Còn người đàn ông mặc vest, với nụ cười và tờ truyền đơn... đôi mắt đầy sợ hãi của Lưu Kiệt khi nói chuyện với cậu hôm qua... tất cả như ùa về trong đầu.
Ngải Vũ Thư nhanh chóng nhận ra vẻ mặt học sinh của mình đang thay đổi rõ rệt, liền nghiêm giọng:
“Sao thế? Em không khỏe à?”
Hà Phong trầm giọng: “Hôm qua cậu ấy tìm em đòi hai mươi vạn. Còn nói trước đó đã thay em vay hộ năm vạn ở đâu đó… nhưng em tìm mãi cũng không thấy số tiền kia ở đâu.”
“Đòi tiền?”
Ngải Vũ Thư khựng lại một chút rồi gật đầu: “Thầy hiểu rồi.”
Thầy bước ra ngoài gọi điện. Văn phòng lúc này chỉ còn Hà Phong một mình.
Đột nhiên, cậu có cảm giác như có ai đang nhìn chằm chằm mình. Cậu quay đầu ra cửa sổ…
Ngoài ô cửa tầng bốn — là một người.
Người đó mặc áo khoác loang lổ vết bẩn màu đen, đầu hơi nghiêng, đối diện với Hà Phong nở một nụ cười chậm rãi. Mái tóc vàng khô khốc, bên trên còn nhỏ xuống thứ chất lỏng nhớp nháp.
Làn mùi tanh ghê tởm… lại tràn đến.