Đếm ngược dừng lại ở giây cuối cùng. Nhiệm vụ hoàn thành, điểm tích lũy tăng lên 51. Hà Phong vừa nhìn con số ấy liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng con số “1” kia lại khẽ rung động, rồi nhảy lên thành 52.

Cậu nghi hoặc: “99? Là ngươi tăng điểm cho ta sao?”

99 sau một hồi im lặng mới trả lời: “À... Đúng! Bởi vì ta rất thích số 52! Haha, tên ta không phải có 52 sao?”

Hà Phong lo lắng hỏi: “Ngươi tùy tiện cho ta thêm điểm, có bị xử phạt không?”

99 cảm động: “Không đâu ký chủ, ngài thật sự rất ôn nhu, xứng đáng... @#% thật đáng tiếc——”

Nó nói được một nửa thì im bặt. Hà Phong cũng không nghe rõ nửa câu sau, chỉ thấy Yến Lân ho khan một tiếng khiến cậu hoàn hồn: “Yến đồng học, thật sự cảm ơn cậu.”

Yến Lân như không nghe thấy, quay mặt sang hướng khác.

99 bỗng bật ra: “Chết ngạo kiều...”

Hà Phong không hiểu “ngạo kiều” là gì, liền không đáp lại. Cậu ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Yến đồng học có thích ăn món gì không? Tôu biết nấu một ít, nếu cậu muốn ăn thì ngày mai tôi làm mang theo nhé?”

Lỗ tai Yến Lân khẽ giật. Hắn quay đầu lại: “Cậu biết làm món gì?”

Hà Phong: “Trứng hấp nước, xào ngó sen cuộn, ớt xanh xào thịt, thịt khô xào lê, bánh bột cay, khoai tây sợi chua cay, còn có canh sườn, canh trứng chua cay...”

Yến Lân lập tức xoay người lại, nghe rất nghiêm túc, còn len lén nuốt nước miếng: “Ngó sen cuộn là món gì?”

“Là củ sen non cuộn với hành lá mềm, tôi cảm thấy rất ngon. Nhưng chỉ còn thời gian ngắn nữa là hết mùa rồi.” Hà Phong hỏi tiếp, “Cậu ăn được cay không? Món này phải cay một chút mới ngon.”

Yến Lân lập tức đáp: “Đương nhiên là ăn được cay!”

Nói xong mới nhận ra mình trả lời quá vội vàng, nhưng Hà Phong lại không chú ý, gật đầu tiếp tục: “Vậy tôi làm theo khẩu vị thường ngày. Cậu còn muốn ăn món gì không? Tôi có thể làm thêm món mặn, hoặc nếu muốn canh thì để hôm sau tôi mua nguyên liệu mang tới.”

Yến Lân nhỏ giọng: “Vậy tôi muốn ăn ớt xanh xào thịt, với canh trứng.”

Hà Phong cười: “Được.”

99 nhìn hai người họ tương tác mà lòng trăm mối ngổn ngang: “Ký chủ, cậu thấy Yến Lân thế nào?”

Hà Phong nghĩ một lát rồi đáp: “Trước đây ta sống ở nông thôn, nhà nào cũng nuôi chó. Có khi bận mùa màng, hàng xóm sẽ nhờ ta cho chó ăn giúp. Cho ăn nhiều thì chúng quen, cứ thấy ta là vẫy đuôi. Chỉ có một con chó đen nhỏ, lần nào ta tới nó cũng trốn, nhưng có một lần ta vô tình bị nhốt trong nhà, chính con chó đen đó là đứa đầu tiên phát hiện, chạy đi gọi người tới cứu ta.”

Cậu dừng lại một chút: “... Ta cảm thấy Yến đồng học rất giống con chó đó.”

Không hiểu sao, 99 cười “hì hì hì”: “Đúng đúng đúng! Ký chủ ví dụ rất hay!”

Yến Lân chưa bao giờ mong chờ giờ nghỉ trưa đến như vậy. Chuông tan học vừa vang lên, có mấy nam sinh đang bước tới chỗ hắn, hắn đã nhanh miệng nói: “Hôm nay có người nấu cơm cho tôi rồi.”

Đám nam sinh nhìn nụ cười không giấu được nơi khóe miệng hắn, ngầm hiểu lẫn nhau:

“Xem ra chúng ta sắp có tẩu tử rồi?”

“Gần đây cũng đâu thấy Yến ca đi chung với nữ sinh nào trong trường đâu?”

“Ngốc, biết đâu là người ngoài trường?”

Yến Lân hoàn toàn không ý thức được biểu cảm của mình đã gây hiểu lầm cho người khác. Hắn ngồi tại chỗ chờ đợi, trong lòng có chút nôn nóng hiếm thấy. Vừa thấy Hà Phong cầm hộp cơm đi về phía mình, hắn lập tức đứng dậy: “Chúng ta đi đâu ăn?”

Hà Phong nói: “Lên sân thượng đi, hình như nơi đó ít người.”

Yến Lân thuận miệng buột ra: “Lần trước cậu không phải bị tên lưu manh Lưu Kiệt chặn ngay đó à? Sao giờ lại nghĩ nơi đó không có ai?”

Nói xong mới giật mình vì lỡ lời, vội vàng chữa: “Tôi không đi theo cậu  đâu. Chỉ là lúc đó tình cờ thấy cậu đi về hướng đó, tôi cũng định lên tìm lão Ngải lấy tài liệu nên tiện thể nói một câu.”

“Thì ra là thầy do cậu tìm tới à? Cảm ơn nhé.”

Yến Lân lại quay mặt sang chỗ khác: “Tôi chỉ tiện tay thôi.”

“Tiện tay cũng cảm ơn.”

Yến Lân không trả lời.

99 đột nhiên cất giọng khoa trương: “A a a! Ký chủ, lỗ tai hắn đỏ kìa! Đáng yêu quá trời đất luôn á!”

Hà Phong khó hiểu: “A?”

99 tạm dừng một lát, rồi hạ giọng cực kỳ bi ai: “Không có gì đâu ký chủ, chắc ta tới kỳ dữ liệu rồi...”

Hà Phong ngạc nhiên: “99 là... nữ à?”

99 nghiêm túc trả lời: “Không, chúng ta không có giới tính. Ta chỉ đang dùng cách ví dụ thôi.”

Lỗ tai Yến Lân vẫn đỏ đến tận lúc cả hai ngồi xuống. Hà Phong còn chưa quen trường học lắm, nếu không có Yến Lân dẫn đường thì chắc cậu cũng chẳng biết khu dạy học còn có một căn phòng như vậy – trong đó không phải bàn ghế bình thường mà là thảm mềm và ghế tựa, có cả giá đàn, giá để nhạc cụ ở góc phòng.

Hà Phong mắt sáng rỡ: “Ở đây còn có cả nhạc cụ nữa sao?”

Yến Lân ngượng ngùng đáp: “Ừm. Tôi biết thổi một chút violin và sáo.”

Hà Phong lúc này mới hiểu: “Phòng này là chuẩn bị riêng cho cậu à?”

“Phải. Sau này nếu cậu muốn, có thể đến đây ăn cơm.”

Yến Lân dọn bàn, rồi từ góc phòng lấy ra hai chiếc ghế gấp.

Ánh mắt Hà Phong vẫn chưa rời khỏi mấy hộp đàn.

“Cậu muốn xem à?”

Thấy vậy, Yến Lân dứt khoát cầm mấy hộp đàn lại, mở một cái. Bên trong là ba đoạn kim loại lắp ghép. Hắn khéo léo ráp lại thành một cây sáo.

“Nhìn ánh mắt cậu giống như tôi không thổi sáo là không được ăn cơm vậy đó.” Yến Lân lầm bầm, rồi đặt sáo lên môi thổi vài nốt, “Muốn nghe gì?”

“Gì cũng được!” Hà Phong nôn nóng đáp.

“Được thôi.”

Tiếng sáo du dương vang lên. Âm thanh dịu dàng hơn Hà Phong tưởng, như cơn gió mùa hè thổi qua đêm tối, lặng lẽ vờn quanh lấy cậu. Ánh nắng xuyên qua khe rèm chiếu lên người thiếu niên đang thổi sáo, phản chiếu cây sáo bạc lấp lánh, hàng mi dài rủ xuống dưới ánh sáng cũng hóa thành màu vàng óng. Cả thế giới như chỉ còn thiếu niên ấy, cùng âm thanh êm dịu đến cực điểm kia.

Một cảnh tượng mơ hồ hiện lên trong đầu Hà Phong – bên hồ cây cối xanh um, có một bóng người tóc dài gần như rơi xuống nước, đang cầm sáo thổi không ngừng, dường như mãi mãi không ngừng lại.

Khi Yến Lân thổi xong, Hà Phong vẫn ngẩn ngơ thật lâu.

“Uy, không phải nói có cơm sao?”

“A! Xin lỗi!” Hà Phong vội vàng đặt hộp cơm lên bàn, mở nắp ra, hương thơm lập tức lan khắp căn phòng.

Yến Lân lập tức nhận ra: “Đây là cái hộp cơm tôi làm rớt lần trước hả?”

Hà Phong gật đầu: “Ừ.”

“Vậy để sau tôi mua hộp mới đền cho cậu.”

Hà Phong do dự: “Hộp cơm thì không cần, nhưng cậu có thể dạy tôi thổi sáo không?”

Ánh mắt Yến Lân lập tức sắc bén: “Cậu muốn thổi sáo... của tôi?”

Hà Phong chẳng hiểu sao hắn phải nhấn mạnh như vậy, vẫn thành thật gật đầu: “Ừ.”

Gương mặt Yến Lân hiện lên vẻ rối rắm khó hiểu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đáp: “... Được!”

“Thật sao!” Hà Phong vui mừng, lại đưa hộp cơm mới chuẩn bị riêng cho Yến Lân ra, “Yến đồng học, cậu đúng là người tốt!”

Yến Lân vừa lòng nhận lấy hộp cơm và bắt đầu ăn. Hắn không nói gì, nhưng từ miếng đầu tiên tốc độ liền tăng lên, hiển nhiên rất thích.

“Ngon không?” Hà Phong mỉm cười nhìn hắn, “Nếu ăn ngon, tôi có thể ngày nào cũng mang cơm cho cậu.”

Lỗ tai Yến Lân khẽ rung, trầm mặc một lát mới nhỏ giọng nói: “Ngon.”

“Vậy tốt, mai tôi lại mang tới! Cậu muốn uống canh trứng đúng không? Canh trứng rong biển được chứ?”

“Được.” Lỗ tai Yến Lân lại đỏ lên.

---

Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày Hà Phong đều có thể thuận lợi lấy được năm cái chai trong văn phòng, nhiệm vụ chỉ định vẫn luôn là Yến Lân. Có thêm mối quan hệ cơm trưa, Yến Lân cũng phối hợp vô cùng, thậm chí đôi khi không đợi Hà Phong mở miệng đã chủ động nhét chai vào tay cậu.

Dưới tình huống tích lũy 800 điểm mỗi ngày như vậy, Hà Phong bắt đầu có thêm tinh lực nghiên cứu đề thi, bài tập ở thế giới này. Cũng may các kiến thức ở đây gần như không khác bao nhiêu so với thế giới trước, cậu nhanh chóng bắt kịp.

Chỉ là 99 dường như chẳng mấy thích Yến Lân. Mỗi lần Hà Phong ở cạnh hắn, nó hoặc im lặng hoàn toàn, hoặc dùng một giọng điệu khác thường nói vài câu đầy ẩn ý khiến người nghe không rõ rốt cuộc là khen hay chê.

“Ký chủ ký chủ, chúng ta đã có 136 điểm rồi đó nha!” 99 vui vẻ reo lên.

Hà Phong còn chưa kịp đáp lại thì Ngải Vũ Thư đã đi tới. Tiết sau là ngữ văn.

“Sắp đến kỳ khảo sát tháng đầu tiên rồi, các em còn lười nhác cái gì? Ôn tập tới đâu rồi?”

“Bao lấy hạng nhất đó thầy!” Một nam sinh ham chơi nhưng miệng mồm lanh lẹ lập tức hô lên.

Ngải Vũ Thư bật cười: “Toán lần này có thể hơi khoai đấy, tự mình cố gắng đi.”

Hà Phong hơi căng thẳng. 99 lập tức trấn an: “Ký chủ đừng lo, với trình độ của ngài chắc chắn không vấn đề!”

Nó giờ đã hiểu tính cách của Hà Phong, nên cũng không nói mấy câu như "để ta giúp" nữa.

“Ừm, cảm ơn 99.”

Có lẽ là căng thẳng quá lộ liễu, Ngải Vũ Thư còn chủ động gọi riêng Hà Phong nói chuyện, bảo cậu đừng lo lắng, ăn uống điều độ là được. Ngay cả lúc ăn cơm, Yến Lân cũng nghiêm túc nói: “Nếu có gì không hiểu, cứ tới hỏi tôi.”

99 cười gian: “A nha a nha, hắn dịu dàng quá rồi đó. Cảm giác như chưa từng thấy hắn nói kiểu này với ai khác ngoài ngài nha ký chủ.”

Nhưng vừa nói xong, nó lại lẩm bẩm một câu rất nhỏ: “Mà rõ ràng, hắn còn chưa từng đạt điểm cao hơn ngài một lần nào...”

Sau đó là một trận âm thanh điện lưu, 99 bỗng im bặt.

Yến Lân bất ngờ vươn tay về phía Hà Phong. Cậu theo phản xạ lùi lại một chút: “Sao vậy?”

Yến Lân trầm mặc một giây, rồi chỉ vào miệng Hà Phong: “Miệng cậu còn dính hạt cơm.”

Hà Phong đưa lưỡi liếm nhẹ: “Giờ thì hết rồi chứ?”

“…… Hết rồi.”

99 lại bất thình lình phá lên cười: “Hì hì hì!”

Hà Phong không hiểu gì cả, đành mặc kệ nó.

May mắn là đến lúc thật sự thi, Hà Phong không còn quá lo lắng. Kết quả nguyệt khảo cũng có nhanh bất ngờ. Khi Ngải Vũ Thư cầm tờ giấy trắng bước vào lớp, cậu còn chưa nhận ra đó là bảng điểm.

“Như thường lệ, tôi đọc ba người đứng đầu. Phiếu điểm để lớp trưởng giữ, các em tự đến xem.”

“Thứ nhất: Phạm Văn Hạo.” Lời vừa dứt, người dưới bục đã cúi đầu xuống.

“Thứ hai: Hà Phong.”

“……???”

“Gì cơ?!?”

“Là ai đứng thứ hai?!?”

Cả lớp lập tức náo loạn. Ngải Vũ Thư phải dùng thước gõ bàn mới giữ được trật tự: “Im lặng đã, tôi còn chưa đọc xong.”

“Thứ ba: Ninh Mộng Kha.”

Thầy liếc mắt nhìn lớp học đang liên tục liếc về một hướng quen thuộc, tiếp tục nói: “Hà Phong tiến bộ rất rõ ràng, đặc biệt là môn toán – em ấy là người duy nhất toàn khối đạt điểm tuyệt đối. Gần đây biểu hiện của em ấy chắc mọi người đều thấy. Nhớ học hỏi nha.”

Sau đó thầy báo cáo thêm một chút tình hình lớp học rồi tan tiết. Là thầy giáo tốt thời đại mới, Ngải Vũ Thư chưa bao giờ kéo tiết, dứt khoát ném bảng điểm cho lớp trưởng rồi rời đi.

Trong tích tắc, chỗ ngồi của lớp trưởng đã bị bao vây.

“Ngọa tào,” cô nữ sinh từng quay clip phỏng vấn kia trợn mắt, “Tối nay về phải cắt video liền thôi. Ban đầu chỉ tính làm clip đối lập, ai ngờ đâu cậu ta nói được làm được ghê vậy...”

Cô quay đầu nhìn về phía Hà Phong, phát hiện cậu vẫn đang bình thản ngồi tại chỗ, bút trong tay chưa từng ngừng di chuyển – thậm chí còn viết rất nhanh.

Cô không nhịn được khẽ thở dài đầy khâm phục.

“Yến ca, em nghe nhầm không vậy? Cái Hà Phong đó thật sự đứng thứ hai á? Không phải gian lận đấy chứ?”

“Đừng nói bậy.” Yến Lân liếc người vừa nói một cái, cảnh cáo: “Ngươi coi giám thị là không khí à? Trong lớp còn có camera nữa đấy. Đừng lấy cái đầu lười học của mình mà áp lên người khác.”

Nam sinh kia đỏ bừng mặt. Dù miệng hô “Yến ca” ngọt xớt, thực ra hắn và Yến Lân đâu thân gì cho cam – chẳng qua trong nhà hắn nghe nói hắn học cùng lớp với Yến gia nhị thiếu liền bắt bám lấy. Ban đầu hắn còn dè chừng, sợ bị sai vặt, nhưng rồi phát hiện Yến Lân tính tình không tệ, lâu dần liền quên mất giới hạn.

“Xin lỗi Yến ca… Em về sau không nói bậy nữa.”

Yến Lân hừ lạnh một tiếng, cũng không chấp nhặt. Hắn vốn định nhân cơ hội đi tìm Hà Phong nói vài câu, ai ngờ vừa quay đầu đã thấy bên cạnh cậu có người khác ngồi xuống.

“Toán bài cuối, cậu làm thế nào vậy?”

Hà Phong ngẩng đầu khỏi đề thi: “Cậu nói câu hỏi cuối cùng của đề thi, hay bài mình đang làm đây?”

Người kia nhìn một cái liền nghẹn họng: “…… Đây chẳng phải đề cao cấp sao.”

“Ừ. Tôi thấy đề lão sư ra có hơi hướng đề này nên thử cảm giác một chút.” Hà Phong nhìn nam sinh bên cạnh dọn ghế ngồi xuống, bình tĩnh hỏi lại, “Cậu muốn hỏi đề thi hay hỏi đề này?”

“Cả hai luôn.” Nam sinh đeo kính gọng bạc, thái độ tự nhiên, “Không chừng lần sau tôi giữ không nổi hạng nhất, nghe lời thầy chủ nhiệm, tới học hỏi cậu chút ít. Nhờ cậu chỉ giáo nha.”

Hà Phong biết ngay người tới là ai: “Phạm đồng học đừng trêu tôi. Tôi còn kém xa lắm.”

“Cách được bao nhiêu chứ? Tôi hơn cậu cũng không được mấy phần.” Phạm Văn Hạo nghiêng đầu cười, “Lão Ngải còn bảo cậu viết chữ hơi xấu, bài văn bị trừ ít nhất năm sáu điểm. Nếu chữ đẹp hơn tí, tôi cũng chẳng giữ nổi vị trí đầu đâu.”

Hà Phong không biết đáp thế nào. May mà cậu ta cũng không đòi hỏi thêm, chỉ hào hứng hỏi về đề toán.

Yến Lân ngồi một bên nhìn hai người ngồi sát nhau, nói chuyện rôm rả, chỉ cảm thấy… ngứa răng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play