Lưu Kiệt thật sự đã chết.
Giờ phút này, hắn đang đứng cạnh cửa sổ, sắc mặt trắng bệch đến mức xanh xao, trong mắt phủ một tầng xám đục kỳ lạ. Ánh mặt trời lúc này rọi thẳng vào hắn, chiếu ra vẻ khác biệt rõ ràng so với lần gặp trước. Hắn cười càng lúc càng rộng, đến nỗi Hà Phong có thể nhìn thấy khoang miệng hắn giờ chỉ là một cái hố đen ngòm — răng, lưỡi đều đã biến mất, chỉ có chất lỏng đỏ đen sền sệt không ngừng trào ra từ trong miệng. Giờ Hà Phong mới hiểu, mùi tanh nồng nặc kia chính là phát ra từ hắn.
99 phát ra một tiếng nức nở:
“Ngài cũng thấy rồi phải không…?”
Giọng nó gần như hỏng hẳn:
“U oa rõ ràng trước đó không nói sẽ có tình huống như vầy mà!!! Mẹ nó rốt cuộc là cái thứ gì đang diễn ra đây!!!”
Hà Phong vừa khôi phục được cảm giác nơi tay chân, thì Lưu Kiệt đột ngột lao về phía cậu!
Trong tiếng gào thảm thiết của 99, Hà Phong lao nhanh tới cửa văn phòng, mở toang rồi chạy thục mạng ra ngoài. Nguyên bản người đứng gọi điện thoại ngay bên ngoài — Ngải Vũ Thư — cũng không thấy đâu. Mùi tanh càng lúc càng gần, Hà Phong chỉ còn cách cắm đầu chạy loạn khắp khu dạy học.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT