Đạp lên mặt trên kẽo kẹt rung động.
Một gã sai vặt bọc thật dày xiêm y, dẫn theo nha hoàn mặc áo bông lục sắc đi về phía viện của Ngôn Khê.
Cùng lúc đó, Ngôn Khê nửa nằm trên ghế quý phi, sưởi ấm đọc sách.
Bên cạnh, thân hầu lặng lẽ đứng hầu hạ.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dẫm trên tuyết, cậu liền ngồi dậy.
Cốc cốc ——
“Nhị công tử, nha hoàn Lục La bên cạnh Mộ Dung tiểu thư đến thăm ngài.”
“Cho nàng vào.” Quả nhiên, giống y kiếp trước, nữ chính phái người đến cảm tạ cậu.
Tuy rằng… Cậu cũng chẳng giúp được gì, khụ… còn làm phiền thêm.
Nhưng cũng là một chút tấm lòng.
“Vâng.” Gã sai vặt đẩy cửa bước vào, một luồng gió lạnh theo đó lùa vào.
Ngôn Khê rùng mình một cái, cả người lạnh buốt.
Nha hoàn Lục La thấy vậy vội vã đóng cửa, hành lễ: “Tham kiến Sở nhị công tử. Tiểu thư nhà nô tỳ sau khi tỉnh dậy nghe nói công tử vì cứu người mà rơi xuống nước phát sốt cao, trong lòng vừa hổ thẹn vừa cảm kích, liền sai nô tỳ đem mấy thứ này biếu công tử, mong công tử đừng chê.”
Nói rồi, nàng nâng một cái hộp gỗ, thân hầu bên cạnh vội vàng tiến lên, bày ra trước mặt cậu.
Lục La mỉm cười: “Công tử không ngại mở ra xem thử, xem có thích hay không.”
Thân hầu mở ra, bên trong là tổ yến, nhân sâm hảo hạng, cùng mấy món điểm tâm và đường mía.
Lục La nói tiếp: “Tiểu thư nghe nói công tử sợ đắng, mấy ngày gần đây lại phải thường xuyên uống thuốc, cho nên mới chuẩn bị những thứ này. Đặc biệt là điểm tâm và đường mía đều do tiểu thư tự tay làm.”
Ngôn Khê con ngươi cong cong, cười: “Đa tạ tiểu thư nhà ngươi, ta rất thích. Chỉ là ta cũng có một ít đồ muốn tặng Mộ Dung tiểu thư, phiền Lục La cô nương mang giúp.”
Lục La nghe cậu nói có quà cho Mộ Dung Tinh, mắt liền sáng lên, vội vàng đáp: “Nô tỳ thay tiểu thư đa tạ công tử.”
Lục La cầm đồ rồi vội vàng rời đi.
Ngôn Khê nhìn điểm tâm ngọt cùng đường mía trước mắt, thèm đến bụng sôi, không chờ được liền bốc ăn mấy miếng, vẻ mặt hớn hở.
Không hổ là nữ xuyên không, làm điểm tâm ngọt ngon hơn hẳn ở đây, pha chút nguyên liệu hiện đại, ngọt mà không ngấy, lưu vị lâu, khiến người ta quên cả phiền.
Đáng tiếc… không thể ăn hết ngay, ăn hết rồi thì không còn nữa.
Ngôn Khê lưu luyến cất lại, dặn thân hầu đứng cạnh: “Liễu Diệp, đem cất cho kỹ, đừng để ta nhìn thấy, ngày mai ta lại ăn. Nhớ kỹ, ngàn vạn đừng để chuột ăn mất.”
Liễu Diệp cẩn thận bưng đi: “Nô tài hiểu rõ.”
Ngôn Khê trông theo, nuốt nước miếng, tham ăn mà liếm môi.
Ai, làm một đứa mê đồ ngọt mà lại không thể ăn nhiều, thật sự khó chịu quá.
Năm ngoái cậu ăn quá nhiều, sâu răng, mặt vừa sưng vừa đau, không cách nào gặp ai.
Ngôn Khê nằm trên ghế, chợt thấy lạnh, hắt xì một cái rồi tiếp tục lật sách.
Cậu không biết, những việc này đã bị người âm thầm theo dõi, nhanh chóng bẩm báo cho chủ tử của hắn.
Lại qua một canh giờ, đại ca và phụ thân của Ngôn Khê xử lý xong việc triều chính, vội vã về hỏi han cậu.
Ngôn phụ vừa rời đi, đại ca cậu từ trong áo lấy ra một cái đùi gà còn nóng hổi, thơm nức.
Ngôn Khê hai mắt sáng rực: “Đùi gà! Đại ca, vẫn là huynh hiểu ta!”
Vừa định đưa tay lấy, đại ca cậu gạt tay ra, nghiêm giọng: “Đại phu dặn ngươi không được ăn mặn, cái này là của ta.”
“….” Khóe miệng Ngôn Khê giật giật, “Vậy huynh lấy ra làm gì?”
Ngôn đại ca nhướng mày, cười xấu xa, dí đùi gà vào mặt cậu: “À, ta chỉ nhớ năm ngoái ta bị thương, có người cũng dụ ta y hệt thế này.”
“…”
“Cút cút.” Ngôn Khê trừng huynh một cái, “Huynh thật đúng là ca ta.”
Ngôn đại ca ung dung ăn hết, lau tay sạch, làm bộ an ủi: “Ngoan ha, mấy ngày nữa ngươi sẽ được ăn thịt.”
“Ai, thật u sầu. Huynh nói ta nên ăn sườn chua ngọt hay ăn gà nướng đây?” Ngôn đại ca chắp tay sau lưng, thong dong đi ra cửa, làm ra vẻ u sầu.
Ngôn Khê nghe vậy, tức đến sắp hóa cá nóc.
Đến bữa tối, Ngôn Khê nhìn nồi cháo trắng với rau xanh, mặt đen như đáy nồi: “Ta muốn thịt! Ta muốn ăn thịt hiểu không?”
Liễu Diệp rụt cổ: “Lão gia và đại công tử nói ngài giờ thân thể yếu, không thể ăn thịt.”
Ngôn Khê tức tối húp mấy muỗng cháo, rồi dỗi bò lên giường ngủ sớm.
Ngủ, ngủ, trong mơ cái gì cũng có!
Không ngờ trong mơ thật sự cái gì cũng có: đùi gà thơm nức, hồ lô ngào đường ngọt lịm, còn có cả bánh phù dung!
Ngôn Khê liếm môi, nuốt nước miếng, cắn một miếng hồ lô đường, cảm giác chân thật đến mức cậu giật mình tỉnh giấc.
Mở mắt ra liền thấy Tiêu Cảnh Văn ngồi cạnh giường cậu, tay cầm đúng món trong mơ.
“Điện, điện hạ?”
“Muốn ăn không?” Hắn cầm đùi gà quơ quơ, cười nhàn nhạt hỏi.
Ngôn Khê chớp mắt, nuốt nước miếng, bật người ngồi dậy: “Muốn!”
Tiêu Cảnh Văn hơi khó xử: “Nhưng đại phu nói ngươi không thể ăn mặn, không tốt cho thân thể.”
Ngôn Khê nghe vậy, cả người ỉu xìu, bĩu môi: “Vậy điện hạ cầm ra làm gì? Ngài cũng định dí trước mặt ta rồi ăn một mình sao?”
Tiêu Cảnh Văn chống cằm, ghé sát lại, kéo gần khoảng cách, chỉ còn một gang tay, nhìn cậu cười: “Không, ta định cho ngươi ăn, nhưng có điều kiện.”
Hơi thở hắn phả lên mặt, Ngôn Khê căng người, lùi ra sau: “Điều, điều kiện gì?”
“Gọi tên ta.” Tiêu Cảnh Văn gắt gao nhìn cậu.
“Chỉ vậy thôi?” Ngôn Khê ngẩn người, đơn giản vậy?
“Ừ, chỉ vậy.” Tiêu Cảnh Văn cong môi, đưa đùi gà đến sát môi cậu, dụ hoặc: “Chỉ cần ngươi gọi ta một tiếng, ta cho ngươi ăn.”
Ngôn Khê nhìn chằm chằm đùi gà, nuốt nước miếng — gọi một tiếng thôi mà, không ăn thì uổng!
“Tiêu Cảnh Văn.” Cậu vừa nói xong, tay chưa kịp sờ tới đùi gà đã bị hắn giơ cao.
Ngôn Khê trợn tròn mắt: “Điện hạ, ngài chơi xấu!”
Tiêu Cảnh Văn lắc đầu: “Ta chưa hài lòng. Ngươi gọi không đủ chân thành, còn cả họ tên, nghe xa lạ.”
Ngôn Khê gãi đầu: “Vậy… Cảnh Văn?”
Tiêu Cảnh Văn vẫn lắc đầu: “Không đúng, mắt ngươi không nhìn ta, không có tình cảm, giọng còn cứng.”
“…” Gọi thôi cũng lắm quy tắc vậy?
“Ngôn Khê.”
“Ơ?” Ngôn Khê ngẩng lên, bắt gặp Tiêu Cảnh Văn ánh mắt nhu hòa mà sâu thẳm, khẽ mỉm cười, “Ngôn Khê, ngươi phải gọi tên ta giống ta gọi tên ngươi, hiểu không?”
Đầu Ngôn Khê “ong” một tiếng, mặt hơi nóng, hoảng loạn: “Đã biết, đã biết.”
Cậu bắt đầu cảm thấy Tiêu Cảnh Văn quả nhiên có gì đó không đúng, không phải cậu tưởng tượng.
“Thật sao? Gọi ta nghe thử.” Tiêu Cảnh Văn nhìn gương mặt nhỏ của cậu, trong mắt đầy ý cười.
Ngôn Khê hít sâu, bắt chước dáng hắn vừa nãy, nhìn vào mắt hắn, ngượng ngùng kêu: “Cảnh Văn, ta đói bụng, cho ta ăn hết được không?”
Nhưng vì lúng túng, giọng cậu vô thức mang theo vài phần nũng nịu.
Tim Tiêu Cảnh Văn khẽ lệch một nhịp, nhìn gương mặt cậu đáng thương, khóe môi cong cong: “Được, cho ngươi hết.”
“Thật sao? Vậy ta không khách khí!” Ngôn Khê chẳng buồn giữ lễ, giật đùi gà, vội vàng gặm, “Ưm… ngon quá… cuối cùng ta cũng được ăn thịt, cảm ơn điện hạ!”
Tiêu Cảnh Văn nhướn mày: “Hửm?”
“À, là Cảnh Văn, ta nhất thời quên.” Ngôn Khê miệng đầy dầu mỡ, má phình ra, “Nhưng… đại phu dặn sao giờ?”
Tiêu Cảnh Văn cười khẽ, đưa cậu khăn: “Đừng sợ, ta đã thêm thuốc, ăn hai cái cũng không sao.”
“Thật không? Ngươi còn có không? Ta muốn ăn thêm, cả ngày nay chỉ uống mấy hớp cháo…” Nói đến cuối, cậu hơi ấm ức.
Đời trước cậu yếu quá, hễ bệnh là chỉ được ăn đồ chay hơn nửa tháng, khó chịu vô cùng. Trước khi xuyên còn phải nhịn ăn hai tháng, suýt ăn ra cỏ.
Ai ngờ xuyên xong vẫn phải ăn chay tiếp.
Chỉ có cậu đáng thương thế này thôi.
Mà đời trước Tiêu Cảnh Văn đâu có cho cậu thuốc? Hay là vì đời trước cậu đoạt nữ chính, nên hắn giấu?
Ngôn Khê tự nhủ, ai nhân nhượng với tình địch?
Nhưng vậy giờ sao? Hai người vẫn là tình địch mà?
Nghĩ mãi không ra, chắc do “hiệu ứng bươm bướm” đi? Tiêu Cảnh Văn giờ còn chưa thích nữ chính?
Nếu thế thì quá tốt! Cậu càng dễ ra tay chiếm trước vị trí.
Nghĩ rồi, Ngôn Khê đảo mắt, thử dò hỏi.
Cậu khẽ giọng: “Cảnh Văn, ngươi thấy Ngũ tiểu thư thừa tướng thế nào?”
Tiêu Cảnh Văn đang cười thoáng chốc trầm mặt, mắt tối lại: “Hỏi cái này làm gì?”
“À… Ha ha, ta thấy Mộ Dung tiểu thư cũng xinh đẹp, khó mà không động lòng, không biết ngươi có…”
“Nếu ta nói không, ngươi tính sao?” Tiêu Cảnh Văn chặn ngang, ánh mắt nặng trĩu.
Ngôn Khê bị hắn nhìn mà lạnh sống lưng, lời đến cổ cũng nghẹn lại: “Ta…”
“Ngôn Khê.” Thanh niên tuấn mỹ tiến sát, ngón tay chạm môi cậu lau dầu mỡ, tay lạnh lướt qua cổ, như chỉ cần cậu nói thật, hắn sẽ bẻ gãy ngay: “Về sau đừng khen nàng nữa. Ngươi phải nghe lời, không thì bổn cung sẽ giận, hiểu không?”
Ngôn Khê sống lưng lạnh toát, cả người run run, ánh mắt nhìn hắn mang vài phần sợ hãi.
Cậu cảm thấy Tiêu Cảnh Văn đột nhiên trở nên quá đáng sợ.
Hắn nói chuyện thật dọa người.
Hệ thống đúng lúc báo: “Đinh! Phát hiện nam chủ hắc hóa 100%. Ký chủ hãy bảo vệ bản thân.”
“…” Mẹ nó!!
Cái gì mà hắc hóa 100%!
Ngôn Khê trừng mắt, toàn thân không ổn.
Nam chủ không phải hóa thân chính nghĩa sao?! Hắc hóa 100% ở đâu ra?!
Cậu cảm thấy mình sắp xong, đây đâu còn là nam chủ, mà là bom hẹn giờ!
Cậu còn dám giành nữ chính với hắn sao?
Ngôn Khê thấy tiền đồ đen như mực, sống không còn gì luyến tiếc.
Nhưng bộ dạng sợ hãi này rơi vào mắt Tiêu Cảnh Văn lại thành ngoan ngoãn nghe lời.
Tiêu Cảnh Văn nắm tay chặt, giọng trầm xuống: “Sao? Ngươi không muốn?”
Ngôn Khê giật mình, nhìn ánh mắt âm u của hắn, vội lắc đầu lia lịa: “Ta không phải không muốn! Ta nghe lời! Ta hứa sau này không nhắc nàng nữa!” Ta tạm không giành nữ chính, đại lão tha mạng!
“Ngoan.” Tiêu Cảnh Văn lúc này mới dịu giọng, đưa hồ lô ngào đường: “Ăn cái này.”
Ngôn Khê run rẩy nhận lấy, vùi đầu gặm, không dám nhìn hắn.
Ai ngờ Tiêu Cảnh Văn chợt nói: “Sau này trừ đồ ta đưa, những thứ khác không được ăn, nghe chưa?”
Ngôn Khê ngơ ngác, cái quái gì, bá đạo vậy? Cậu lí nhí: “Vậy… đồ đại ca với phụ thân ta cho cũng không được sao?”
“…Được.”
“Thế… Bệ hạ, Thái hậu thì sao?”
“…Phải coi chừng.”
“Vậy… vợ tương lai ta nấu cũng không được ăn?”
“Ngươi cứ thử xem.” Tiêu Cảnh Văn lạnh lùng nhìn cậu.