“Đinh! Phát hiện nhiệm vụ thất bại, đang tiến hành ‘kéo về lần nữa’…”
Ngôn Khê mở mắt, nhìn thấy tấm màn giường quen thuộc, phòng ốc phong cách cổ xưa, đầu óc trống rỗng trong vài giây.
Nhìn quanh một lượt, đã là đêm khuya, trong phòng không một bóng người.
Ngôn Khê sững sờ nhìn ánh lửa hắt ra từ ngọn đuốc đỏ rực trong góc, gương mặt thoáng hoảng hốt.
…Không phải cậu đã chết rồi sao? Sao lại quay về đây?
Đúng lúc này, giọng nói điện tử quen thuộc lại vang lên trong đầu:
“Đinh! Kéo về thành công!”
Ngôn Khê hoàn hồn, ngây người mấy giây rồi bất chợt mừng như điên.
Còn được kéo về sao?!
Cậu còn tưởng nhiệm vụ hỏng rồi là xong đời, bị hệ thống xóa sổ luôn chứ.
Không ngờ vẫn có đường quay lại, tốt quá rồi!
Cậu thật sự không muốn chết thêm lần nữa!
Hồi ở thế giới thực, Ngôn Khê vốn sinh ra trong một gia đình bình thường, mọi thứ êm đềm.
Ai dè năm cuối cấp ba, một vụ tai nạn xe cướp đi mạng sống của bố mẹ cậu.
Cú sốc khiến cậu thi đại học hỏng bét, chỉ đỗ được trường hạng ba.
Nhưng xui rủi chưa buông tha — năm 24 tuổi, Ngôn Khê phát hiện mình mắc bệnh bạch cầu.
Chỉ ba tháng sau, cậu không gắng gượng nổi, tuổi trẻ tắt lịm giữa chừng.
Cho nên khi hệ thống xuất hiện, tung ra cơ hội “sống lại”, cậu chẳng do dự gì mà đồng ý, theo nó xuyên qua 3000 thế giới làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ nghe có vẻ đơn giản: làm thế nào để lật ngược thế cờ, biến mình thành nam chính.
Nhưng hệ thống này thì… có tiếng “hơi lởm”. Nó truyền xong cốt truyện thì cạn năng lượng, tự rơi vào ngủ đông.
Thế là nhiệm vụ đầu tiên, Ngôn Khê đành tự mày mò.
Thế giới này là bối cảnh cổ đại: thiên hạ chia ba — Đông Ly quốc, Nam Nhạc quốc, Phượng Dương quốc.
Nam chính Tiêu Cảnh Văn là Cửu hoàng tử bị ghẻ lạnh của Đông Ly quốc.
Nữ chính Mộ Dung Tinh thì là tiểu thư tài mạo song toàn — “xuyên nữ” chính hiệu, con gái Thừa tướng Đông Ly.
Còn Nguyên chủ — Sở Ngôn Khê — lại là con trai thứ của Binh Bộ Thượng thư, trong truyện gốc chỉ là nam phụ si tình.
Xuyên đến, Ngôn Khê tính toán rất nhanh: Chỉ cần ôm được nữ chính, mình chính là nam chính!
Dù gì truyện gốc cũng chỉ xoay quanh nữ chính thôi, nam chính là ai có gì quan trọng đâu?
Thế là để “nghịch tập”, Ngôn Khê bày đủ đường.
Trước tiên tiếp cận Tiêu Cảnh Văn, làm “huynh đệ tốt” ở Quốc Tử Giám.
Sau đó bám lấy hai nhân vật chính, chỗ nào có kịch tình mạnh là xuất hiện, quẩy hết cỡ để gây ấn tượng.
Cuối cùng thì cướp nữ chính về tay, đánh bại nam chính luôn.
Ai ngờ đúng lúc tưởng đã thắng, Tiêu Cảnh Văn lại đột nhiên quẫn trí đòi tự sát, còn lôi cậu chết chung!
Ngôn Khê khi đó sợ phát khiếp, tưởng phen này tiêu rồi, nhiệm vụ hỏng chắc bị xóa sổ mất.
Không ngờ… hệ thống lại kéo về!
Tốt quá rồi!
Hừm, lần này cậu lười dây dưa với nam chính, định bụng cứ tìm nữ chính cầu hôn luôn, cưới trước yêu sau là xong!
Nghĩ đến đây, Ngôn Khê càng thấy mình đúng là thông minh!
Nghĩ xong liền định bò dậy, nào ngờ tay chân mềm nhũn, người nóng ran, đầu óc quay cuồng như sắp ngất.
Như một kẻ bệnh chẳng nhích nổi.
Cảm giác này quen quá — Ngôn Khê nhớ ra rồi:
Nhiệm vụ đầu tiên, năm thứ hai ở thế giới này, đúng đợt mùa đông khắc nghiệt, nữ chính bị nữ phụ hãm hại, đẩy xuống hồ.
Cậu khi đó chỉ lo vớt hảo cảm nữ chính, quên béng mình không biết bơi, lao xuống theo suýt chết đuối.
Cuối cùng nữ chính chẳng cứu được, còn bản thân sốt li bì ba ngày ba đêm, từ đó mang bệnh sợ lạnh, cứ đến mùa đông là như sắp mất mạng.
Tính ra thì bây giờ hệ thống kéo cậu về đúng lúc rơi xuống hồ năm ấy, chứ không phải quay lại từ đầu.
Nghĩ tới đây, đầu Ngôn Khê càng đau.
Thôi kệ! Lần này nhất định phải ôm được nữ chính!
Nhưng chưa kịp xốc lại tinh thần, kẹo kẹt — cửa sổ bật mở, gió lạnh thốc vào, ngọn nến tắt ngóm.
Tiếng vải xào xạc — có người đột nhập!
Ngôn Khê lập tức căng thẳng, mắt nhắm nghiền, tiếp tục giả vờ ngủ, tay phải bấu chặt chăn, tay trái mò con dao nhỏ giấu bên giường.
Người kia nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, sát khí lạnh buốt tràn ra.
Ánh mắt của hắn ta như rắn độc, dính chặt lấy Ngôn Khê, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống.
Ngôn Khê nuốt nước bọt, tim đập loạn — xong rồi, khí thế này chắc chắn là cao thủ, mình có giãy cũng vô ích.
Trong bóng tối, người kia dường như phát hiện động tĩnh, bật ra tiếng cười khẽ, bàn tay nhanh như chớp ấn xuống cổ tay cậu, túm gọn rồi kéo mạnh, trực tiếp bế Ngôn Khê vào lòng.
Hơi thở dồn dập, giọng khàn khàn sát bên tai:
“Ngôn Khê, sao em không thể ngoan một chút, hửm?”
… Âm thanh quen thuộc đến mức cơ thể cậu khựng lại.
Trời ơi trời ơi trời ơi!
Đây không phải nam chính thì còn ai vào đây?!
Giọng nói này là có ý gì?
Tư thế này… có hơi sai sai không?!
Không được hoảng! Vẫn còn là huynh đệ tốt mà, chưa vỡ kịch bản! Nam chính sẽ không lôi mình chết chung đâu!
Ngôn Khê ra sức tẩy não, hít sâu, cố gắng giả bộ mơ màng mở miệng:
“Điện hạ? Sao người lại ở đây?”
Giọng nói bệnh rũ mềm như bún, yếu ớt đến mức khiến người nghe phải động lòng.
Tiêu Cảnh Văn thoáng khựng lại, mắt thẫm thêm vài phần, yết hầu lăn nhẹ, ngón tay chạm lên gương mặt nóng bừng kia, giọng trầm khàn:
“…Ngôn Khê…”
Cái tên ấy được gọi rất khẽ, âm cuối kéo dài, lẫn quá nhiều cảm xúc phức tạp.
Ngôn Khê nghe không hiểu, chỉ cảm thấy hắn run nhẹ, như đang đè nén một nỗi đau nào đó.
“Hử? Điện hạ, có phải trong cung lại có ai bắt nạt người?”
Cậu vô thức hỏi, giọng mềm như kẹo, tay đặt lên ngực hắn.
Tiêu Cảnh Văn siết chặt tay, thấp giọng:
“Không có.”
“Vậy thì tốt rồi… khụ khụ…” Ngôn Khê ho khan, gắng gượng đẩy hắn ra, ngồi trở lại giường, thở hổn hển:
“Điện hạ mau hồi cung đi, đừng để ai nắm thóp. Ta nghỉ vài ngày sẽ khỏe, đừng lo cho ta.”
Bị đẩy ra, Tiêu Cảnh Văn lập tức căng người, cảm giác bất an quặn lên từng đợt.
Hắn cắn chặt môi, ép mình kìm lại ý muốn ôm chặt cậu.
Không được.
Không thể vội.
Ngôn Khê bây giờ chưa hứa hẹn gì với Mộ Dung Tinh, càng chưa rõ lòng hắn.
Nếu bây giờ bộc lộ, chỉ đẩy cậu ra xa hơn.
Lần trọng sinh này, ông trời cho hắn cơ hội bù đắp tiếc nuối, hắn sẽ cẩn thận từng bước.
Lần này, hắn phải tự tay dệt nên chiếc lưới tình, trói Ngôn Khê thật chặt bên mình.
Ngôn Khê chỉ được ở bên hắn, chỉ có thể yêu hắn. Nếu không…
Tiêu Cảnh Văn khép mắt lại.
Đến khi mở ra, đáy mắt hắn đen đặc, hiểm độc như đáy giếng sâu.
Nếu không… hắn sẽ đích thân dựng cho cậu một chiếc lồng giam lộng lẫy.
Đời này kiếp này, vĩnh viễn không thể chạy thoát.