Tiêu Cảnh Văn hít một hơi thật sâu, trầm giọng:
“Ngươi bệnh không nhẹ đâu.”
Ngôn Khê đầu óc vẫn còn mơ màng, uể oải phất tay:
“Không sao… ta ngủ một giấc là khỏe…”
Tiêu Cảnh Văn mím chặt môi, vẫn cứng đầu không chịu đi.
Ngôn Khê thật sự không gắng nổi nữa, mềm rũ người xuống giường, mí mắt như có chì treo, nói chuyện cũng yếu ớt:
“Điện hạ… ta giờ khó chịu quá… thật sự… ngươi cứ… cứ ở lại…” Ta chẳng còn sức tiếp ngươi nữa đâu…
Chữ cuối còn chưa kịp thốt ra, cậu đã mất tri giác, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Cảnh Văn khẽ run khi nghe được câu ấy, trái tim khẽ quặn, ánh mắt chùng xuống, khe khẽ cười:
“Được, ta sẽ ở lại chăm sóc ngươi.”
Nói xong, không đợi người trên giường kịp phản ứng, hắn đã xoay người ra ngoài, rồi rất nhanh trở lại.
Tiêu Cảnh Văn bưng theo một chậu nước ấm, đốt lại một ngọn nến, ánh sáng vàng yếu ớt lan ra, chiếu rõ gương mặt người đang ngủ say kia.
Hắn rốt cuộc lại lần nữa nhìn kỹ dung nhan khiến hắn mất ăn mất ngủ.
Ngôn Khê… dung mạo mềm mại như nữ tử, mà so với nữ tử còn đẹp hơn, chỉ là không hề ẻo lả, ngược lại càng tăng thêm vài phần dịu dàng khó tả.
Lúc này, cậu nhắm nghiền mắt, môi tái nhợt, tóc đen dài xõa trên gối trắng, mong manh đến mức khiến người nhìn vừa đau lòng vừa động lòng.
Tiêu Cảnh Văn ngẩn người nhìn, bất giác bật cười khẽ:
“Hóa ra ngủ rồi…”
Hắn vắt khăn, đặt nhẹ lên trán Ngôn Khê, đắp lại chăn ngay ngắn, rồi ngồi bên mép giường, lặng lẽ nhìn cậu.
Một ký ức cũ chậm rãi trào lên.
Kiếp trước, đúng khoảnh khắc này, hắn vẫn chưa hiểu rõ cảm giác của mình dành cho Ngôn Khê là gì.
Chỉ nhớ khi ấy, nhìn thấy cậu hoảng loạn lao xuống hồ lạnh, mãi không nổi lên, trong lòng hắn tự dưng dâng lên nỗi sợ hãi lạ lùng. Không nghĩ ngợi gì, hắn nhảy theo, tự tay kéo cậu khỏi hồ băng.
Cũng chính đêm đó, nghe tin Ngôn Khê sốt cao không hạ, hắn lén lút rời cung, trèo tường vào Thượng thư phủ, tự tay chăm sóc.
Khi ấy, hắn tự dối mình — chỉ là lo cho bạn, không yên tâm mà thôi.
Đến khi nhận ra thì đã muộn — Ngôn Khê đã nắm tay Mộ Dung Tinh, hẹn ước cả đời, chẳng còn đường quay đầu.
Nghĩ đến đây, tim Tiêu Cảnh Văn như bị kiến đục nhấm, vừa tê rần vừa nhói buốt, đau đến nghẹn thở.
Hắn đưa tay ôm ngực, hít vào từng hơi, ánh mắt lại dừng lên môi Ngôn Khê.
Chầm chậm, hắn cúi người xuống, hôn nhẹ lên cánh môi ấy.
Ngay khoảnh khắc chạm vào, đau đớn trong ngực như tan biến hết.
Mi mắt Tiêu Cảnh Văn khẽ run, xác nhận người dưới thân ngủ say thật rồi, mới dám tham lam ép sâu thêm nụ hôn.
Môi Ngôn Khê mềm như mật, vị ngọt ấm tràn ngực, khiến hắn gần như muốn trầm mê.
Hắn khẽ ngồi dậy, nhìn đôi môi bị hôn đến ửng đỏ của Ngôn Khê, khóe môi khẽ cong lên, thoáng hiện một tia thoả mãn vặn vẹo.
Cuối cùng… hắn cũng đã chạm vào rồi.
Lần đầu tiên… hắn rốt cuộc cũng chạm được rồi.
Trên người Ngôn Khê, đã có hơi thở của hắn.
Kiếp này, Ngôn Khê… cũng chỉ có thể là của hắn.
“Đinh! Phát hiện dao động năng lượng bất thường… Đang kiểm tra… Đinh! Phát hiện nam chính đã trọng sinh, ký chủ chú ý!”
Nhưng Ngôn Khê ngủ say, hoàn toàn không nghe thấy cảnh báo yếu ớt ấy…
Trời sáng.
Tuyết trắng phủ đầy sân, lạnh đến thấu xương.
Ngôn Khê mơ màng quấn chăn định xoay người, lại phát hiện tay bị giữ chặt.
Mở mắt, thứ đập vào tầm nhìn đầu tiên — Tiêu Cảnh Văn gục cạnh mép giường, tay phải thò vào chăn, siết chặt tay cậu.
Ngôn Khê ngẩn ra, hồi lâu mới sực nhớ đêm qua nam chính bất ngờ mò vào phòng, rồi cậu sốt mê man không đuổi nổi.
Liếc mắt sang chậu nước bên cạnh, cùng chiếc khăn còn đẫm nước, Ngôn Khê lập tức cứng người — khó trách sáng nay đầu nhẹ bẫng, không còn choáng váng… hóa ra nam chính tự tay chăm sóc cậu cả đêm.
Ánh mắt rơi lên quầng thâm dưới mắt Tiêu Cảnh Văn, lòng cậu bỗng dâng lên cảm xúc khó tả.
Tiêu Cảnh Văn như cảm nhận được, giật mình tỉnh lại. Đôi mắt sâu đen mở ra, vừa vặn chạm ngay ánh mắt Ngôn Khê.
“Ngôn Khê, ngươi tỉnh rồi?”
Hắn bật dậy, vội áp tay lên trán cậu, thấy bớt nóng mới khẽ thở phào, mỉm cười dịu giọng:
“Hạ sốt rồi, ngươi cảm thấy sao rồi?”
Nhìn gương mặt tươi cười ấy, trái tim Ngôn Khê bất chợt đập lỡ nhịp.
Cậu mím môi, cụp mắt, nhẹ rút tay về, giọng khàn khàn, yếu ớt:
“…Khá hơn nhiều rồi. Tạ ơn… điện hạ…”
Tiêu Cảnh Văn khẽ cười, như trút được gánh nặng:
“Vậy thì tốt. Giờ cũng không còn sớm, ta phải hồi cung. Ngươi nhớ uống thuốc đúng giờ, đừng ghét đắng, thuốc đắng mới nhanh khỏi.”
“…A? Ờm…”
Ngôn Khê ngơ ngác gật đầu, nhìn nụ cười kia, đầu óc lại như ong ong trống rỗng.
Thịch.
Thịch.
Trời ạ… sao tim đập nhanh thế này?
Kiếp trước làm gì có đoạn này?
Nam chính chưa bao giờ tự mình tới chăm cậu, càng không cười… cười kiểu gì mà vừa ôn nhu vừa… quá mức mờ ám thế kia?
Tiêu Cảnh Văn thấy cậu tròn mắt ngơ ngác, ánh mắt càng thêm nhu hòa, khẽ cười, đưa tay xoa nhẹ tóc cậu:
“Ngôn Khê, ngoan, nhớ uống thuốc. Đây là lệnh của bổn cung.”
Nói xong, rút tay về, vận khinh công, phi thân biến mất ngoài cửa sổ.
Ngôn Khê chớp mắt liên tục, ngơ ra hồi lâu mới phản ứng được.
Nam chính… vừa xoa đầu mình?
Khoan… còn khinh công?
Hắn… hắn lộ thân thủ từ khi nào? Kiếp trước đâu có!
Rõ ràng đời trước, Tiêu Cảnh Văn giấu võ công rất kín, tận một năm sau mới để lộ khi cứu cậu cơ mà!
Má ơi, kịch bản đổ bể hết rồi!
Chắc chắn là cậu còn chưa tỉnh hẳn… hoặc tỉnh chưa đúng cách!
Nghĩ vậy, Ngôn Khê bọc chăn kín mít, quyết định… ngủ tiếp!
Cùng lúc đó…
Tiêu Cảnh Văn trở lại cung điện hẻo lánh, vừa bước vào sân, đã thấy tiểu thái giám đi tới đi lui, mặt mày tái mét.
Thấy hắn về, tên thái giám lập tức nhẹ nhõm, chạy tới hành lễ:
“Điện hạ! Ngài cuối cùng cũng về rồi! Nếu ngài còn chưa về, nô tài thật chẳng biết tính sao…”
Tiêu Cảnh Văn khẽ nhíu mày:
“Có chuyện gì gấp?”
Tiểu thái giám thở dài:
“Vẫn là Thục phi nương nương gây khó dễ thôi ạ. Bà ta bảo điện hạ phải tự mình ra Ngự Hoa Viên, hái hoa mai lẫn tuyết làm trà cho bà, trước giờ Mẹo phải dâng lên. Người còn cố tình chờ, muốn giám sát ngài tận nơi…”
Thật khổ cho cửu điện hạ.
Chỉ vì mẫu phi điện hạ năm xưa lỡ mang thai vào lúc Thục phi thất thế, bị ghi hận đến tận xương.
Mẫu phi ngài còn bị oan hãm giết công chúa, bị ban chết, từ đó điện hạ bị ghẻ lạnh, ai cũng coi thường.
Tiêu Cảnh Văn hơi cụp mắt, cười lạnh:
“Nếu bà ta thích uống… thì cứ để bà ta uống cho đã.”
Có ký ức kiếp trước, hắn càng không thể chần chừ.
Chỉ cần ngồi được lên ngôi cao nhất kia, hắn sẽ chẳng cần phải che giấu bất cứ điều gì — cũng không cần kiềm chế tình cảm nữa.
Ánh mắt hắn tối lại — thế tục có khắt khe ra sao, hắn chẳng quan tâm.
Nhưng Ngôn Khê sẽ quan tâm.
Chỉ có quyền lực tối thượng mới đủ sức nghiền nát những ánh mắt khinh rẻ, cho hắn danh chính ngôn thuận giữ Ngôn Khê bên mình.
Còn Mộ Dung Tinh?
Cái gì mà thiên nữ gánh thiên hạ?
Ngôn Khê thích nàng ta chẳng qua cũng chỉ vì ảo mộng thôi.
Đến lúc hắn chiếm được giang sơn, hắn sẽ dâng cả thiên hạ dưới chân Ngôn Khê — cho cậu thấy, không cần “thiên nữ” gì cả, chỉ cần hắn, vẫn có thể cho cậu tất thảy.
Và khi đó — xem ai còn dám cướp Ngôn Khê khỏi tay hắn!