Đinh Viện nghiêng mặt đi, gò má thoáng chốc ửng đỏ: “Bạn Từ, chúng ta có thể giữ một chút khoảng cách được không?”

Từ Tử Trạc nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ý vị: “Lần đầu tiên thấy có người từ chối mà còn hỏi han lịch sự như thế.” 

Cậu dừng lại một chút, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú: “Nhưng nếu cậu đã hỏi, thì câu trả lời của tôi là: Không”

Nhận thấy cơ thể Đinh Viện dần trở nên cứng nhắc, ánh mắt Từ Tử Trạc càng thêm hứng thú. Cậu đã tiếp xúc với quá nhiều người phức tạp, còn những người như Đinh Viện – chưa bị xã hội làm vấy bẩn – thì thật hiếm có.

Đến quầy lấy cơm, Đinh Viện vẫn chỉ gọi một món chay và một bát cơm trắng. Từ Tử Trạc liếc nhìn đĩa đậu que xào khoai tây của cô, rồi nhìn thân hình gầy gò của cô, sau đó quay sang cô phục vụ: “Cô ơi, cho cháu một phần thịt bò, một phần sườn và một phần thịt ba chỉ.”

Lấy đồ ăn xong, Từ Tử Trạc đảo mắt nhìn quanh nhà ăn một vòng, rồi phớt lờ hoàn toàn ý định muốn được yên tĩnh của Đinh Viện, thản nhiên ngồi xuống đối diện cô.

Không nói không rằng, cậu ta gắp hai miếng sườn đặt lên khay của Đinh Viện.

Ngón tay cầm đũa của cô khẽ siết lại.

Từ Tử Trạc vẫn dửng dưng, nói tiếp: “Đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tiết kiệm. Cậu nên học cách đối xử tốt hơn với bản thân.”

Nói rồi, cậu chất cả đống thịt bò lên bát cơm của Đinh Viện.

Đinh Viện ngẩng đầu, vành mắt hơi hoe đỏ. Cô cố kìm nén cảm xúc, cắn răng nói: “Bạn Từ, tôi muốn hỏi cậu đã bao giờ học cách tôn trọng người khác chưa?”

Từ Tử Trạc nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngấn lệ của cô.

Cậu có chút không hiểu. Sao chỉ thế này mà cô đã muốn khóc?

Đinh Viện mím môi, ánh mắt nhìn sang gương mặt điển trai, sáng sủa của Từ Tử Trạc ở trước mặt, rồi lại nhìn hình ảnh mờ nhạt của chính mình phản chiếu qua cửa sổ. 

Lòng tự trọng của cô như bị ai đó xé toạc. Cô cúi mắt, nhìn chằm chằm vào đĩa cơm.

Cô không muốn lãng phí thức ăn. Phải biết rằng, một cân kê chỉ có giá hai đồng. Một ngàn cân kê cũng chỉ đáng giá hai ngàn tệ. Nhưng chính vì số tiền ấy, bố mẹ cô đã phải thức khuya dậy sớm, làm việc không kể ngày đêm.

Cô cố nuốt nghẹn, đưa thịt bò vào miệng.

Cô ghét chính mình.

Nếu thẳng thắn hơn một chút, cảm thấy khó chịu thì chỉ cần đổ đồ ăn đi là xong.

Nếu phóng khoáng hơn một chút, cô có thể ăn hết mà chẳng cần bận tâm.

Nhưng cô lại không làm được. Cô cứ mãi dè dặt, rụt rè như thế.

Lông mi Đinh Viện run rẩy, vài giọt nước mắt đọng lại.

Cô ăn từng miếng, từng miếng, cho đến khi đĩa cơm sạch sẽ.

Một cô gái vội vã bước tới, liếc nhìn Từ Tử Trạc với ánh mắt mang ý cảnh cáo, rồi lấy từ trong túi ra một tờ giấy ăn đưa cho Đinh Viện.

“Học muội, xin lỗi nhé. Đầu óc cậu ta hồi nhỏ bị lừa đá, em đừng để tâm.”

Đinh Viện nhận lấy khăn giấy, nhìn cô gái với ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn chị.”

Rồi cô bưng đĩa cơm, rời đi.

Cô gái ngồi xuống đối diện Từ Tử Trạc, giọng trách móc: “Từ Tử Trạc, cậu sao thế hả? Càng lớn càng không ra gì. Hành động vừa nãy của cậu khác gì bố thí cho người ăn xin ngoài đường? Cậu thân thiết gì với cô ấy đâu mà làm vậy?”

Từ Tử Trạc ngượng ngùng đáp: “Liễu Thiến, tôi thật sự không nghĩ nhiều như thế.”

Liễu Thiến trợn mắt: “Thôi đi. Sau này đừng để tôi thấy cậu bắt nạt người khác nữa, nếu không tôi sẽ mách bố cậu.”

Từ Tử Trạc bĩu môi, không để tâm: “Mách thì mách.”

“Được.” Liễu Thiến nghiến răng: “Vậy tôi sẽ nói với anh trai cậu.”

Nghe đến anh trai, sắc mặt Từ Tử Trạc lập tức thay đổi, vội vàng giơ tay xin tha: “Đừng, đừng, đừng! Tôi sai rồi, được chưa? Với tính cách của anh tôi, nếu biết chuyện, chẳng phải sẽ lột da tôi sao?”

Liễu Thiến hài lòng gật đầu: “Được rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa. Bạn trai tôi còn đang đợi ở trên kia. Cậu đúng là chẳng khiến người ta bớt lo.”

“Rồi, rồi.” Từ Tử Trạc giục: “Đi nhanh đi.”

Cậu ngồi lại trên ghế, nhớ lại hình ảnh Đinh Viện vừa ăn cơm vừa khóc. Cậu khẽ thở dài.

Có nên đi xin lỗi không?

Nhưng cậu thậm chí còn chẳng biết tên cô ấy là gì.

Thôi vậy.

Từ Tử Trạc tự an ủi: Có khi sau này chẳng gặp lại đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play