Vào đầu tháng Chín, Thượng Hải lúc nào cũng náo nhiệt lạ thường. Sinh viên từ khắp nơi đổ về, mỗi người mang theo ước mơ và kỳ vọng, chuẩn bị mở ra một chương mới trong cuộc đời mình tại thành phố rộng lớn này.

Đinh Viện cũng không ngoại lệ.

Cô ngồi trong taxi, khuôn mặt áp sát cửa kính, ánh mắt lấp lánh dõi theo những tòa cao ốc vun vút lướt qua. Những hình ảnh từng chỉ thấy trên màn hình giờ đây hiện lên sống động trước mắt cô. Dù cố giữ vẻ bình thản, Đinh Viện không giấu nổi sự phấn khích trong lòng.

Thế nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị giọng nói xen ngang của mẹ cắt đứt.

Ma Thu Phương tỏ vẻ ngạc nhiên, quay sang hỏi tài xế:

“Anh tài xế ơi, sao mới đi có hơn mười phút mà đã lên tới ba mươi tệ rồi?”  

Tài xế nghe giọng nói không phải dân bản địa, có vẻ mất kiên nhẫn:  

“Giờ cao điểm sáng mà, thế này là bình thường.”  

Bà Ma Thu Phương quay sang ông Đinh Sơn, đang ngồi ở ghế phụ:  

“Lão Đinh, xem bản đồ đi, còn bao xa tới trường?”  

Ông Đinh Sơn mở điện thoại, tra cứu một lúc rồi đáp:  

“Còn 3 cây số.”  

“Mới 3 cây số thôi sao?” 

Bà Ma Thu Phương nói với tài xế: 

“Anh tài xế, anh tìm chỗ nào phía trước thả chúng tôi xuống nhé, chúng tôi đi bộ cũng được.”  

Đinh Viện rời mắt khỏi cửa sổ, thoáng bắt gặp nét mặt tài xế – một tia khinh khỉnh lướt qua. Cô khẽ bấm móng tay, lòng dâng lên cảm giác khó chịu. Niềm háo hức vừa đến thành phố lớn như thể bị một lực vô hình nào đó đè nén xuống.

Bà Ma Thu Phương ghé sát tai cô, thì thào:  

“Cuối năm nay em trai con lên lớp 12 rồi, nhà mình còn bao nhiêu khoản phải lo. Phí đại học cho nó cũng cần tích góp dần. A Viện, con hai mươi tuổi đầu rồi, phải biết nghĩ cho hoàn cảnh khó khăn của gia đình.”  

“Dạ, con biết rồi mà.”  

Tâm trạng của Đinh Viện nhanh chóng ổn định. Thực ra, tình cảnh hiện tại đã tốt hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng. Nửa tiếng trước, khi cả nhà ba người xuống nhầm xe buýt, cô đã chuẩn bị tinh thần đi bộ đến bến để bắt chuyến khác. Nhưng bố mẹ, lo cô trễ giờ nhập học, chẳng nghĩ ngợi nhiều mà vội gọi taxi để đến trường.

Dù bây giờ phải xuống xe giữa chừng, nhưng ít ra cũng tiết kiệm được một đoạn đường dài. Với người ở nông thôn quen đi bộ như cô, ba cây số chẳng phải chuyện to tát gì.

Chiếc xe dừng lại ở đầu một con hẻm, tài xế hối thúc:

“Xuống lẹ đi, cảnh sát tới là tôi bị phạt đấy”

Ông Đinh Sơn cười gượng, nhỏ giọng xin lỗi, rồi nhanh tay mở cốp, lôi từng túi hành lý được bọc bằng bao tải nilon.

Ông đeo chiếc ba lô nặng trĩu trên lưng, tay xách thêm bình nước và thùng nước, bước đi nặng nhọc.

Đinh Viện nhìn dòng người qua lại trên đường, ai nấy đều ăn mặc sạch sẽ, chỉn chu. Cô lại nghĩ tới ánh mắt ban nãy của tài xế, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Chắc người ta sẽ cười mình mất…

Cô khẽ nghĩ vậy, nhưng sau cùng vẫn không nỡ nhìn bố vất vả, liền giành lấy bình nước từ tay ông, mỉm cười:

“Bố, để con cầm cho.”  

Ông Đinh Sơn nhích túi đồ trên vai, cười đáp:  

“Không sao, chút đồ này nhẹ hơn bao lúa ở nhà nhiều.”  

Bà Ma Thu Phương đi bên cạnh, lấy khăn lau mồ hôi trên trán, miệng lẩm bẩm:  

“Thành phố lớn đúng là khác thật. A Viện à, con phải cố gắng trụ vững ở đây, sau này bố mẹ còn trông cậy vào con để hưởng phúc đấy.”  

Chưa kịp để Đinh Viện trả lời, ông Đinh Sơn đã cau mày chen vào:

“A Viện mới vừa học năm nhất, bà mơ xa quá rồi đó. Thôi đi nhanh đi, gần tới rồi”

Trước cổng Đại học Ma Đô, bảo vệ đang bận rộn giữ trật tự, còn các anh chị khóa trên giơ cao bảng hiệu, nhiệt tình chào đón tân sinh viên.

Theo biển chỉ dẫn ở cổng trường, Đinh Viện khó khăn đi qua đám đông để đến khu vực đăng ký của khoa Ngôn ngữ và Văn học Hán. Cô chọn ngành này không vì lý do gì đặc biệt, chỉ vì nó tiện cho việc thi công chức sau này. Một công việc ổn định, đủ để cô không phải lo cái ăn cái mặc.

Sau khi điền xong giấy tờ và nhận đồng phục quân sự, Đinh Viện được phát chìa khóa ký túc xá và thẻ sinh viên. Cô nhìn sang ông Đinh Sơn, đang ngồi xổm bên cạnh, mồ hôi nhễ nhại:  

“Bố, hay để con tự mang đồ vào phòng, bố nghỉ một lát đi.”  

Ông Đinh Sơn xua tay, không chịu:  

“Thôi, bố mang được.” Nói rồi, ông vác túi lên vai, bước đi trước.

Đinh Viện sợ mẹ đi lạc, lại lo bố mang đồ bất tiện, hết kéo người này lại đỡ người kia, dù chưa đi được bao xa mà đã thấy mệt rã rời.

Trường vừa mới xây thêm khu ký túc mới năm ngoái, nên tất cả tân sinh viên năm nay đều ở trong khu ký túc mới. Khi Đinh Viện bước tới, cô nghe mấy chị khóa trên trò chuyện:  

“Trời ơi, tụi nó may mắn thật, phòng bốn người, lại có nhà vệ sinh riêng, quan trọng là còn có phòng tắm! Không như bọn mình, mùa hè muốn tắm còn phải xếp hàng dài.”  

Đinh Viện nghe mà trong lòng vui sướng. Trời ơi, điều kiện quá tuyệt! Hồi cấp ba cô ở ký túc mười hai người một phòng, nửa đêm muốn đi vệ sinh cũng phải bật đèn pin mà đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play