Ngày hôm sau, khi đợt huấn luyện quân sự kết thúc, trường chính thức bắt đầu các buổi học.

Chương trình học năm nhất của chuyên ngành Ngôn ngữ Hán tương đối nhẹ nhàng. Sau khi kết thúc tiết Văn học cổ đại buổi sáng, Đinh Viện bước đi trên con đường dẫn đến nhà ăn, trong đầu vẫn còn vương vấn những phân tích và trình bày về văn minh Hoa Hạ được giảng trên lớp.

Học xong phần khái luận về văn học thời Tiên Tần, tiếp theo là “Kinh Thi” – môn học mà cô đặc biệt yêu thích. 

Khi ngồi trong lớp nghe giảng, Đinh Viện cảm thấy lòng mình bình yên nhất. Ở đó, cô hiếm khi cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và người xung quanh. Thậm chí, cô còn thấy vui khi nhanh chóng nắm bắt được một vài trọng điểm bài học. Đây là một trong số ít những điều mang lại cho cô cảm giác thành tựu.

Gần nhà ăn, gần như mọi con đường đều bị các câu lạc bộ dựng bàn chiêu mộ tân sinh viên chiếm hết. Đinh Viện đi dọc đường không làm gì cả, vậy mà tay đã cầm theo một xấp biểu mẫu đăng ký. 

Cô không hứng thú với việc tham gia câu lạc bộ. Tuy tham gia có thể cộng thêm điểm học phần, nhưng chỉ cần cô không trốn học và chăm chỉ làm bài kiểm tra, học phần cũng sẽ đủ.

Nhưng đối diện với ánh mắt thiết tha bốn phía, cô cũng chỉ đành ngượng ngùng, nhận từng tờ đơn rồi nhét vào túi.

Cô thầm nghĩ:

Thôi thì, chắc tuần tới phải ăn mì gói cầm hơi mất.

Khi đi đến khu vực trong cùng, Đinh Viện nghe thấy tiếng loa phát nhạc ầm ĩ. Một nhóm nam nữ sinh ăn mặc thời thượng, ngoại hình nổi bật đang tụ lại một chỗ, tích cực mời chào những người đi ngang qua.

“Câu lạc bộ nhảy R.D Street Dance, bạn có muốn cân nhắc tham gia không?”

Ánh mắt Đinh Viện dừng lại trên một cô gái đang nhún nhảy theo điệu nhạc. Nhìn dáng vẻ tự tin, rạng rỡ của cô ấy, Đinh Viện không khỏi có chút ngưỡng mộ.

Đúng lúc này, có người vỗ nhẹ vào vai cô.

Đinh Viện quay lại, ngạc nhiên.

Sao lại là cậu ta?

Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Đinh Viện, nam sinh kia bật cười: “Không nhớ tôi sao? Tôi là người hôm trước ngã trước mặt cậu đấy.”

Đinh Viện hơi sững người. Hiếm ai chỉ gặp cô một lần mà đã nhớ được cô. Trong suốt mười mấy năm qua, ngay cả bạn cùng lớp đôi khi còn quên tên cô.

Cô khẽ đáp: “Nhớ.”

Nam sinh nở nụ cười rạng rỡ, tiến lại gần hơn: “Tôi biết cậu chắc chắn nhớ tôi mà.” Rồi cậu nhiệt tình mời: “Cậu có muốn thử tham gia câu lạc bộ nhảy Street Dance của bọn tôi không?”

Đinh Viện lúng túng xua tay: “Không, không, không… Tôi không hợp đâu.”

Nam sinh tỉnh bơ khoác tay lên vai cô, giọng điệu thân thiết: “Thử một chút đi, có mất gì đâu.”

Đinh Viện cảm thấy không thoải mái với sự gần gũi bất ngờ này. Cô khéo léo nghiêng vai, tránh khỏi tay cậu.

Cô không thích kiểu tiếp xúc như vậy.

Nam sinh kia thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền lấy lại vẻ bình thản.

Từ bên cạnh, một giọng trêu chọc vang lên: “Từ Tử Trạc, hóa ra cũng có ngày cậu bị con gái từ chối cơ à!”

Hóa ra cậu ta tên là Từ Tử Trạc.

Một nam sinh khác đứng cạnh Từ Tử Trạc, khoác vai kéo cậu sang một bên: “Anh em, đừng đùa nữa. Câu lạc bộ Street Dance của mình mà nhận một cô gái quê mùa như thế này, đi biểu diễn bên ngoài chẳng phải sẽ bị cười chết sao?”

Từ Tử Trạc quay lại nhìn Đinh Viện, đáp: “Cậu chưa từng nghe câu này à? ‘Càng mộc mạc, càng thú vị’.”

Nam sinh kia trợn mắt: “Điên rồi. Muốn chơi thì tự chơi, muốn nhận cô ta thì tự dẫn đi.”

Nhân lúc hai người đang nói chuyện, Đinh Viện vội vàng chuồn đi.

Không ngờ, Từ Tử Trạc lại đuổi theo.

Đinh Viện có chút hoảng. Cô không đến mức tự tin để cho rằng Từ Tử Trạc thực sự chú ý đến mình. 

Lẽ nào vì chiêu sinh câu lạc bộ có hoa hồng?

Đứng xếp hàng trước quầy gọi món, Đinh Viện đang chờ đến lượt thì Từ Tử Trạc đứng ngay sau lưng cô.

Thân hình cao lớn của cậu ta gần như phủ bóng lên người cô, khiến cô căng thẳng đến mức cả nhịp thở cũng rối loạn.

Từ Tử Trạc khẽ cười, khoanh tay trước ngực, cúi người ghé sát tai cô: “Sao thế? Bộ tôi ăn thịt người chắc? Cậu sợ tôi đến thế à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play